Thời Tây rất khâm phục Khấu Túy, cậu
bị chủ nhiệm lớp gọi đến phòng làm việc để phê bình, thế mà còn có thể thừa dịp
chủ nhiệm lớp ra ngoài nghe điện thoại, ngồi vào ghế chủ nhiệm lớp nghỉ ngơi.
Đã vậy còn cùng cô thương lượng
chuyện cậu không bán mình.
Cậu ấy làm thế nào mà có thể ung
dung như vậy.
Thời Tây đứng cúi đầu, Khấu Túy ngồi
ngẩng đầu, tư thế này khiến Thời Tây có chút mất tự nhiên.
Cô lùi lại một chút thì thầm: “Cho
dù cậu có bán mình, tớ cũng không thèm mua.”
Khấu Túy nhìn Thời Tây như giữ
khoảng cách lùi về phía sau, cười cười không nói gì. Ngả đầu tựa vào ghế nhắm
mắt, nói: “Vậy cậu thật sự
không có mắt nhìn, có biết bao nhiêu người chờ tớ bán thân đấy.”
Thời Tây không thích nghe nửa câu
sau Khấu Túy nói "Có biết bao nhiêu người chờ cậu bán mình", mặc dù
đây đúng là sự thật.
Thời Tây nhịn rồi lại nhịn, nhưng
rồi không kìm được nói: "Cậu có thể đừng tự luyến như vậy không?”
“Tớ đây không phải tự luyến.” Khấu
Túy khép nửa con mắt liếc cô: “Chỉ là tớ lớn lên đẹp trai và cũng tự nhận thức
được điều đó.”
Nói đi nói lại, như vậy còn không
phải tự luyến à.
T ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).