Edit: Đỗ Quyên
Giây phút đầu tiên khi Thời Tây mở
mắt ra vào buổi sáng, cô bắt đầu cảm thấy vừa phấn khích vừa hồi hộp, tâm trạng
giống như đang chờ rút mở thưởng xổ số vậy.
Trong khi rửa mặt, Phương Diệc Viên
nhìn thấy Thời Tây vắt sữa rửa mặt lên bàn chải đánh răng của mình, vội vàng
ngăn cô lại: “Lúc nào cũng...”
Thời Tây đã bỏ bàn chải đánh răng
vào miệng mất rồi còn đâu.
Siêu thị của trường học mở cửa sớm,
nhưng trước khi căng tin mở cửa, cô đã mua bánh mì, bánh quy, sữa bò, sữa chua,
xúc xích, giăm bông, mù tạt, chuối và táo, định để lát nữa cho Khấu Túy chọn
sau.
Mặc bộ quần áo màu đỏ, xịt một chút
nước hoa, buộc tóc đuôi ngựa cao, tay ôm một đống thức ăn vào lớp.
Cô thấy Tề Bác đã ngủ trên ghế, bạn
cùng bàn của cô vẫn chưa đến, vì vậy cô đến để nghe xem Tề Bác đã ngủ chưa, cô
muốn hỏi Tề Bác bạn cùng bàn của cô đã đi đâu.
Ngay khi Thời Tây cúi đầu xuống, Tề
Bác đang nằm trên bàn, đột nhiên ngẩng đầu lên, cằm của Thời Tây đập mạnh vào
đầu của Tề Bác.
Thời Tây che cằm, đôi mắt ngấn nước
vì cằm bị đau, Tề Bác giật mình, cậu ấy liên tục xin lỗi, hỏi có sao không.
Thời Tây đau đớn, nhìn thấy vẻ mặt
lo lắng và áy náy của Tề Bác, cô đau đớn lắc đầu: “Không sao đâu, đầu giả không
bị vẹo đâu.”
“...” Tề Bác cười cười.
“Bác ca.” Thời Tây nén lại cơn đau,
nhét tất cả thức ăn vào hộc bàn, hỏi Tề Bác: “Bạn cùng bàn của tớ đâu rồi? Chưa
đến hay là đi vệ sinh rồi?”
Tề Bác nhớ Khấu Túy từ chối nói
chuyện chuyển chỗ của mình với Thời Tây, cậu ấy lắc đầu muốn tuân theo nguyên
tắc không nói dối bất cứ ai, sau đó hỏi Thời Tây: “Sao cậu mua nhiều đồ ăn
vậy?”
Thời Tây xấu hổ nói với Tề Bác nói
mình mua cho Khấu Túy, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cho heo ăn, có vẻ gần đây con
heo nhà tớ sắp sinh, nên có thể ăn hết.”
“...”
Tề Bác hiểu tình cảm của Khấu Túy
dành cho Thời Tây, có người nào không thích có một cô em gái thanh mai trúc mã
như vậy chứ.
Sợ Thời Tây sẽ ép hỏi chuyện gì đó
nữa, sau khi nói chuyện vài câu với cô, cậu nằm sấp trên bàn ngủ tiếp.
Buổi tự học buổi sáng bắt đầu lúc
sáu giờ, nhìn thời gian càng ngày càng gần, Thời Tây căng thẳng đến mức hít một
hơi thật sâu, rất giống với tiết tấu khi các cô y tá hướng dẫn thở sâu khi chờ
sinh trên giường mổ.
Năm giờ năm mươi lăm phút, cửa sau
nhẹ nhàng bị đẩy ra, Thời Tây- học không vào liếc mắt đã nhìn thấy Khấu Túy đút
hai tay vào túi quần, khoác chiếc áo gió sẫm màu bước vào.
Thời Tây rất quen thuộc với nhịp đi
bộ của Khấu Túy, cậu bước đi chậm rãi, trọng tâm dồn về phía sau, ưỡn ngực
ngẩng đầu lên, rất có khí chất.
Thân hình cậu cao lớn, đôi chân dài
thẳng tắp, khi đến gần thì mang theo một chút lạnh lẽo từ bên ngoài vào.
Khấu Túy cởi áo khoác ra, sau đó ở
bên trong áo khoác là áo len dệt kim, cậu cầm chiếc áo khoác đồng phục học sinh
trên lưng ghế mặc vào, động tác đẹp mắt từ tốn.
Sau khi làm xong hàng loạt động tác,
cậu mới cúi người ghé sát mặt vào Thời Tây, ngửi mùi nước hoa thơm ngát trên
người cô, hơi dừng lại hai giây.
Sau đó, dọc theo cô nhìn xuống, ngón
tay mảnh khảnh chỉ vào cuốn sách cô đang đọc: “Tớ còn tưởng bạn cùng bàn của tớ
đang đọc sách cấm cơ đó.”
Kể từ khi cậu bước vào, Thời Tây đã
lo lắng, cô không dám nhìn cậu, nhưng bây giờ cậu lại ở gần như vậy, ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.