Thời Tây là thủ khoa kỳ thi đại học
năm nay.
Thời Tây đã chọn học lại.
Ngày Thời Tây khai giảng là ngày
mùng 1 tháng 8, hôm nay là ngày 29 tháng 7.
Thời tiết bên ngoài nóng bức khó tả,
mồ hôi mằn mặn hòa lẫn với mùi nước biển phả vào khuôn mặt của người đi đường
và du khách, tạo cảm giác giống như đang ở trong một nồi hàu biển hấp, mồ hôi
nóng chảy đầm đìa, mùi tanh mặn cũng nồng như vậy.
Một nữ sinh mặc váy ngắn, đeo cặp
sách đang đứng trước cửa hàng sách cũ, miệng nhai kẹo cao su vị dưa hấu, hai
tay chắp trước ngực cầu nguyện: Hy vọng những đề thi và tập câu hỏi sai của các
môn học, cùng quyển ghi chú các mục khó quan trọng mà sau khi cô thi đại học xong
đã nhượng cho cửa hàng sách cũ vẫn chưa bị bán đi.
Nữ sinh đẩy cửa hiệu sách ra, bé mèo
Totoro bằng bông có thể cảm ứng tự động được treo trên cửa bỗng phát ra âm
thanh “hoan nghênh quý khách”, cô nhí nhảnh nhảy qua bậc cửa.
Nữ sinh mặc chiếc váy ngắn chưa tới
đầu gối, để lộ ra đôi chân thon dài tinh tế, xương bánh chè cũng vô cùng xinh
đẹp, chiếc giày trắng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
Thế nhưng chân phải lại không mang
giày, mà được bó bột thạch cao màu trắng kéo dài từ mu bàn chân lên đến hết cẳng
chân, để lộ ra năm đầu ngón chân mượt mà trắng nõn.
Đôi tay chống cái nạng, chân phải
không dám đặt xuống đất, cả trọng lượng cơ thể đều đặt lên cây nạng và chân
trái, phải nhảy lò cò mới đi được.
Nữ sinh chống nạng ấy chính là Thời
Tây.
Thời Tây cảm nhận được không khí mát
lạnh cùng mùi sách nồng nặc ập thẳng vào mặt, cô thoải mái mà hít một hơi thật
dài, nhảy đến trước mặt chị chủ cửa hàng trẻ tuổi xinh đẹp đang nói chuyện điện
thoại.
Chị chủ cửa hàng đang phát sóng trực
tiếp, điện thoại được cài trên một cái giá, trên bàn có microphone cùng đèn
chiếu sáng, phía sau có rèm cửa và ván gỗ chưa sơn.
Thời gian gần đây, ứng dụng phát
sóng trực tiếp dạy người ta tán tỉnh lẫn nhau rất phổ biến, bên cạnh cô có rất
nhiều người nhàn rỗi không có việc gì làm đều đu theo. Thời Tây không tải nó về
nhưng cũng đã nghe người ta nói đến ứng dụng này, còn nghe nói có người che mặt
rất nổi tiếng gọi là *Liêu Thần.
*Liêu Thần: Bậc thầy tán tỉnh. Nghe đồn Liêu Thần này đã hơn ba
mươi tuổi, là kiểu đàn ông trưởng thành rất hấp dẫn, không có một trăm cũng
phải có tới tám mươi bạn gái, cho nên kinh nghiệm rất dày dặn.
Thời Tây nghe thế liền cảm thấy
không quá thích cái vị Liêu Thần này, cứ có cảm giác anh ta thật không đứng
đắn.
Chị chủ cửa hàng xinh đẹp đang phát
sóng trực tiếp nói: “Ai muốn trêu chọc được đối phương đến mức tim đập thất
thường thì hãy mau lại đây, tôi sẽ dạy cho các bạn cách tán tỉnh những anh
chàng ngây thơ, ở mặt trong cổ tay của đàn ông có một mạch máu, hình như gọi là
mạch đập, dù sao thì chính là chỗ này…”
“Ví dụ như khi hai người các bạn cô
nam quả nữ ở chung một chỗ với nhau, đột nhiên bạn làm như vô tình chạm vào mặt
trong cổ tay của đối phương, chắc chắn tim anh ta sẽ đập nhanh mất kiểm soát,
hữu dụng trăm phần trăm đấy.”
“Đến Liêu Thần cũng đã nói rằng mặt
trong cổ tay rất mẫn cảm, điều đó cho thấy điểm này rất có tác dụng. Hình như
anh ta còn nói lòng bàn tay cũng rất mẫn cảm đấy.”
Thời Tây không muốn quấy rầy chị chủ
cửa hàng, cô nhai bẹp cái kẹo cao su màu hồng rồi dán nó trên hàm răng, vươn
đầu lưỡi hướng ra ngoài, thổi khí vào cái kẹo cao su tạo thành một cái bong
bóng lớn, lại lặng lẽ cắn vỡ bong bóng rồi thu vào trong miệng.
Cô âm thầm đè lấy mặt trong cổ tay
của chính mình, lại sờ sờ lòng bàn tay của mình, chắc chắn trăm phần trăm có
thể trêu ghẹo được nam sinh ngây thơ sao?
Quên đi, Khấu Túy không phải nam
sinh ngây thơ, cô cũng không dám trêu cậu.
Chị chủ cửa hàng nhận thấy được có
người vào cửa tiệm nhưng cũng không ngẩng đầu, cứ thế nhìn vào điện thoại nói:
“Quý khách có việc gì cứ nói, không ảnh hưởng đến việc phát sóng trực tiếp của
tôi đâu, cô gái muốn mua quyển sách nào?”
Thời Tây lấy cây nạng ra, khó khăn
gập một chân về đằng sau, khom lưng, hai tay chống lên bàn, nhếch miệng cười
làm lộ ra hàm răng trắng đều đặn, giọng nói mềm mại cất lên: “Chị gái à, hồi
tháng sáu bọn em thi tốt nghiệp cấp ba xong có tới cửa hàng của chị bán lại rất
nhiều bút ký viết tay. Giờ em muốn học lại nên muốn mua lại những bút ký của em
được không ạ?”
“Được chứ, những sổ viết tay của học
sinh cấp ba đều đang để trong chiếc thùng ở kệ sách cuối cùng ấy.”
Nói xong, chị chủ cửa hàng ngẩng đầu
nói: “Tự em đi…..”
Chị chủ cửa hàng còn chưa nói hết
câu đã dừng lại, trong mắt Thời Tây hiện lên mấy dấu chấm hỏi, cô nói: “Em tự
mình đi tìm sao ạ?”
Chị chủ cửa hàng chớp mắt nhìn cô.
Nữ sinh trước mặt này có một đôi mắt
to tròn mà các ông bà hay thầy cô đều thích, trong ánh mắt còn toát lên vẻ ngây
thơ hồn nhiên vô tội.
Xinh đẹp mà lại không phô trương,
làn da như hiệu ứng làm đẹp trong mấy app chụp ảnh, ngũ quan trên mặt thì giống
như đã được photoshop qua rồi vậy, nhan sắc thật xinh đẹp tinh xảo.
Cô không để tóc mái, toàn bộ mái tóc
đều được hất cao lên cột thành đuôi ngựa.
Trên đỉnh đầu có một nhúm tóc vàng
hoe bị bung ra, mềm mại ngóc lên, vô cùng đáng yêu.
Vầng trán đầy đặn vừa phải.
Đôi mắt tự nhiên lại trông như được
kẻ viền mắt, lòng trắng và lòng đen rõ ràng, làm cho đôi mắt có vẻ to và sáng
hơn.
Cái mũi cao, miệng nhỏ xinh xắn, bờ
môi mềm mềm màu hồng nhạt.
Dưới môi hơi lõm vào tạo thành hình
cung, ở đó còn có một nốt ruồi nhỏ màu đen, rất có dấu ấn cá nhân, đặc biệt dễ
nhớ.
Chị chủ cửa hàng nhớ lại ngày cô gái
xinh đẹp này tới bán sách, cô và mấy người bạn học khác cùng nhau tới đây bán
sách ghi chú, những bạn học khác thì đều muốn bán lấy tiền, còn cô thì trực
tiếp đưa cho hiệu sách. Hơn nữa sách ghi chú của cô rất nhiều, từ lớp 10 đến
lớp 12, mỗi một chỗ bài giải sai hoặc những chỗ khó quan trọng của tất cả các
môn đều có, chữ viết nắn nót, tinh tế rõ ràng, vở cũng rất sạch sẽ.
Mà nói chứ, chỉ cần là nữ sinh lớn
lên xinh đẹp cũng đã làm người ta gặp qua là không quên được, huống chi dưới
môi cô còn có một nốt ruồi nhỏ vô cùng đặc biệt như vậy.
Chị chủ cửa hàng kích động nói: “Em
gái xinh đẹp à, em có thể đứng trước ống kính phát sóng trực tiếp một tẹo giúp
chị được không?”
Thời Tây lập tức lấy hai tay che
mặt, nói: “Em ngại lắm.”
Chị chủ cửa hàng cười đứng dậy:
“Thôi được rồi, không ép em làm đâu. Đằng sau có nhiều thùng lắm, để chị cùng
tìm với em.”
Thời Tây vui vẻ chống nạng nhảy
theo: “Cảm ơn chị gái.”
“Ôi, cô bé xinh đẹp, chân em làm sao
vậy?”
“À, hình tượng bị thương này có hơi
xấu hổ, không nhắc đến nữa, không nhắc đến nữa.”
Đằng sau kệ sách có rất nhiều thùng,
chị chủ chịu trách nhiệm di chuyển các thùng, chân cẳng Thời Tây không thuận
tiện nên quỳ một gối trên ghế nhựa, chịu trách nhiệm lục lọi các thùng.
Chị quản lý vừa dọn vừa nói: “Có rất
ít học sinh tới mua các ghi chú đã qua sử dụng, nhưng mà cũng không phải là
không có. Có điều người đến bán ghi chú đã học xong rồi lại đến mua lại thế này
thì em là người đầu tiên đấy. Bé xinh đẹp, em thi đại học được bao nhiêu điểm?”
“A, tìm được cuốn vật lý rồi.” Thời
Tây đã tìm được hai cuốn sửa đề vật lý, lại nói: “Sao không thấy những cuốn ghi
chú khác, chị ơi, chị đã chia chúng ra rồi ạ?”
Chị chủ cửa hàng nghĩ trong bụng
chắc em gái xinh đẹp này làm bài không tốt, cho nên mới không muốn trả lời mình
thi được bao nhiêu điểm, thế nên cũng không nhắc lại, cười nói: “Chắc là vậy,
hết đống này đến đống khác, nói không chừng là lúc cho vào thùng đã tách ra, em
thử đến xem cái thùng này đi.”
Sau đó Thời Tây tìm được thêm năm
cuốn sửa đề.
Những quyển sách ghi chú của Thời
Tây đều được cô làm cực kỳ nghiêm túc, thoạt nhìn nó giống như những cuốn sổ
tay vô cùng tinh xảo.
Các câu hỏi được phân loại theo chủ
đề và các phần quan trọng, hình học trong đề toán đều sạch sẽ, chính xác. Những
trọng điểm cần ghi nhớ đều được đánh dấu bằng các màu khác nhau, còn dán rất
nhiều giấy ghi chú, chữ viết nắn nót, tinh tế, so với sổ tay của các học sinh
giỏi được bán trên mạng còn xuất sắc hơn hai phần.
Thời Tây sợ lát nữa sẽ bị lẫn lộn
mất nên cô nhảy lò cò đem tới trước bàn thanh toán để tạm rồi lại nhảy về.
Nhảy được một nửa thì nghe thấy con
mèo bằng bông ở ngoài cửa phát ra âm thanh ‘hoan nghênh quý khách’, cửa bị đẩy
ra, tiếng bước chân hỗn loạn, còn có tiếng nói cười của mấy nam sinh.
Có nam sinh hỏi: “Nghe nói có một cô
gái nổi tiếng trên sóng phát trực tiếp gần đây đang theo đuổi cậu phải không?”
Giọng một người khác hỏi: “Không
phải phát sóng trực tiếp đâu, tôi lại nhớ là một cô gái làm vlog đang rất hot,
sau khi hóa trang trông cực giống gái ngoại quốc có đúng không?”
Mấy tên nam sinh phá lên cười khanh
khách, giống như những tiếng cười ồn ào trong lớp học.
Thời Tây không nghe thấy nam sinh bị
hỏi trả lời, cô đoán nam sinh bị hỏi kia hẳn là rất đẹp trai, hoặc là gia cảnh
cũng tốt, tính cách có thể là kiểu trầm mặc ít nói, cao lãnh như hoa.
Cô không có hứng thú đối với APP
phát sóng trực tiếp, cũng không tiếp tục nghe, cố gắng nhảy còn nhanh hơn Super
Mario.
Giọng nói của đám nam sinh xa dần,
không còn nghe rõ. Thời Tây nhảy trở về bên cạnh chị chủ cửa hàng nói: “Chị gái
à, chị đi tiếp khách đi, để em tự tìm cũng được.”
“Không cần ngại, chân em không tiện
mà!” Sau đó chị chủ cửa hàng kêu lên: “Chồng ơi, xuống lầu xem cửa hàng đi!”
Thời Tây cẩn thận tìm vở trong một
chiếc thùng bị phủ một lớp bụi mỏng, mở vài quyển sách ra xong lại nhớ tới vấn
đề vừa rồi chị chủ cửa hàng đã hỏi: “Vừa nãy chị có hỏi em thi đại học được bao
nhiêu điểm đúng không nhỉ?”
“Đúng vậy, thấy em không trả lời,
chị còn cho rằng em không thích nghe chủ đề này nên không hỏi lại.”
“Không phải.” Thời Tây nói: “Chỉ là
em đã quên mất mình được bao nhiêu điểm rồi, vừa rồi hơi do dự một chút, hình
như là 713 hay là 731 gì đó.”
“.….”
“Không thì chính là 723, đúng, hình
như là 723 điểm, hôm có thành tích đúng lúc em đang ăn sinh nhật, cho nên chỉ
lo ăn sinh nhật với mở quà thôi.”
“.….”
Chị chủ cửa hàng ngồi dậy, cẩn thận
nhìn xem nữ sinh trước mặt này có nói khoác hay không, nhưng đôi mắt nữ sinh
này đặc biệt trong sáng, cô lại nghĩ đến việc nữ sinh này sửa sang lại nhiều vở
ghi chú như vậy, cũng không phải là không có khả năng người đang đứng trước mặt
cô chính là thủ khoa của năm nay.
Nhưng mà trên thế giới này việc lạ
gì cũng có, chị chủ cửa hàng quyết định không đi phân tích thật giả làm gì nữa,
chỉ cười hỏi: “Vậy em tới tìm lại vở ghi chú của mình là muốn thi được điểm tối
đa sao?”
“Không phải.” Thời Tây cúi đầu tìm
sách, quấn kẹo cao su trong miệng, tạo ra âm thanh vang dội, cô nói: “Không
phải em để cho mình dùng, mà là muốn tặng cho một người bạn.”
Chị chủ cửa hàng đã bán sách cũ ở
gần trường học nhiều năm, lại rất thích tiếp xúc với các em học sinh, cũng
thích tám chuyện: “Bạn trai cũng học lại à?”
Thời Tây đè kẹo cao su xuống dưới
lưỡi, hàm răng cắn thành một hàng dài trên miếng kẹo cao su, gật đầu, cô lại
lắc đầu, nói: “Đúng là học lại, nhưng không phải bạn trai, chính là một người
anh trai xem em như một cái đuôi nhỏ.”
Chị chủ cửa hàng hiểu ra, cô hay
cùng bọn học sinh nói đùa, tất nhiên phải hiểu: “Yêu thầm sao? Em xinh như vậy
chắc cậu trai kia cũng đẹp trai lắm đúng không?”
Thời Tây dừng lại động tác nhai kẹo
cao su, rất nghiêm túc suy tư một lát, nói: “Không phải ạ.”
Chị chủ cửa hàng hỏi: “Không đẹp
trai sao?”
“Không phải là đẹp trai.” Khuôn mặt
xinh đẹp của Thời Tây tự nhiên nhiều thêm mấy phần kiêu ngạo, còn ưỡn thẳng
ngực, nói: “Là vô cùng đẹp trai ạ.”
Cuối cùng Thời Tây cũng tìm lại được
những cuốn ghi chú còn lại.
Chị chủ cửa hàng nhìn những cuốn ghi
chú xinh đẹp đó, không nhịn được nói: “Cô bé xinh đẹp à, em không đăng lên mạng
bán sao? Nếu ghi kèm số điểm thi đại học của em thì mấy cuốn này cũng có thể
bán được mấy ngàn tệ đấy.”
Thời Tây lắc đầu nói: “Có hơi phiền
toái ạ.”
“Vậy em cho chị sao chép một bản, để
chị bán những ghi chú viết tay này rồi cho em thêm tiền nhé?”
Thời Tây nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu nói:
“Vậy thì không còn là bản duy nhất nữa, em muốn tặng cho bạn của em bản duy
nhất này.”
Chị chủ cửa hàng đáng tiếc chép miệng,
cũng không khuyên tiếp, giúp cô ôm một chồng vở đi ra trước bàn, hỏi: “Chồng,
vừa rồi bán được sách gì thế?”
“Bán bộ sách giáo khoa đã dùng rồi,
nói là lớp học lại chỉ phát sách học thêm chứ không phát tài liệu giảng dạy,
các tài liệu giảng dạy đều bị đem đi bán sắt vụn rồi.”
Ông chủ cửa hàng cảm thán: “Em trai
mua sách kia đúng là đẹp trai thật, tôi đã thấy nhiều tiểu ca ca hot trên
Douyin nhưng cũng thua xa anh chàng đẹp trai này. Không đúng, không phải là đẹp
trai, mà là rất đẹp trai mới đúng. Em nói xem, người ta ăn gì mà lớn lên vậy?
Gen cũng thật là tốt quá đi, chất giọng nói câu ‘cảm ơn’ kia cũng thật là dễ
nghe, cứ như diễn viên lồng tiếng ấy.”
Chị chủ cửa hàng cả giận nói: “Vậy
sao anh không gọi em ra xem với?”
“Anh khẳng định không thể gọi em tới
đây được, em mà tới một cái là anh có khả năng sẽ mất vợ ngay.”
Ông chủ cửa hàng cố ý nói: “Em nhìn
xem, lớn lên đẹp trai cũng không có tác dụng gì, còn không phải chỉ là tên học
dốt, phải đi học lại đấy à!”
Thời Tây què một chân nhảy chầm chậm
đến trước bàn, nói: “Đúng rồi, chị ơi, em còn cần một bộ tài liệu giảng dạy,
lấy bộ mới ạ. Em còn muốn chọn thêm một bộ đề luyện tập cấp cao với ba bộ đề
tổng hợp cấp cao nữa.”
Thời Tây cúi đầu nhìn cái bàn, thổi
bong bóng cao su được một nửa đã vỡ: “Những cuốn ghi chú viết tay vừa nãy em để
ở đây đâu rồi?”
“Bán rồi, anh chàng đẹp trai vừa rồi
kia vừa mở ra nhìn thoáng qua liền đưa một trăm tệ mua mất rồi, dứt khoát lưu
loát, còn chẳng cho anh kịp phản ứng lại luôn.” Ông chủ cửa hàng nhìn về phía
Thời Tây, nói: “Ôi, đó là của em muốn mua sao, giờ chắc chưa có đi xa đâu, bọn
họ mới đi ra được tầm hai phút thôi.”
Chị chủ cửa hàng hít một hơi oán
trách nói: “Đó vốn dĩ là của cô bé xinh đẹp này, em ấy muốn dùng để tặng cho
bạn của mình.”
Chị chủ cửa hàng quay đầu lại nhìn
Thời Tây chân cẳng không thuận tiện, lấy một trăm tệ vừa mới thu ở trên bàn rồi
chạy ra ngoài, nói vọng lại: Em gái xinh đẹp, em ngồi đợi chút đi, để chị đi
tìm xem còn thấy bọn họ không, hỏi xem bọn họ có thể trả lại không.”
Ông chủ cửa hàng ở phía sau kêu lên:
“Vợ ơi, em mau quay về đi, có phải là em muốn đi xem trai đẹp đúng không?”
Thời Tây vỗ vỗ vào chồng vở mới đem
lại đây, nói: “Anh trai, phiền anh đừng có bán mấy cuốn này nha, em cũng đi ra
ngoài nhìn xem sao.”
Nói xong cô chống nạng nhảy lò cò
một chân ra khỏi hiệu sách.
Thời tiết bên ngoài hiệu sách vừa
nắng gắt vừa nóng, bầu trời trên cao xanh thẳm, mây trắng bay nhè nhẹ.
Thời Tây nhấc tay che cái trán bị
ánh nắng mặt trời chói chang thiêu đốt, híp mắt nhìn bên đường, tìm kiếm bóng
dáng của năm sáu nam sinh.
Nhưng mà không thấy đâu hết.
Chị chủ cửa hàng cũng không tìm
thấy, cô thử đi về phía trước rẽ vào đầu hẻm tìm người.
Thời Tây nhảy đến bên cạnh chiếc xe
Bentley đang đậu bên đường, cô gõ gõ cửa sổ xe, cửa sổ xe mở ra, tài xế là một
phụ nữ trung niên mang bao tay màu trắng.
Thời Tây bò lên cửa sổ hỏi: “Dì Lý
à, dì có thấy năm sáu nam sinh đi ra từ hiệu sách kia không?”
“Có thấy, dì còn cảm thấy có một
người trông rất quen mắt.”
Thời Tây vui mừng hỏi: “Bọn họ đi
phía nào rồi ạ?”
“Bên kia, bọn họ cùng nhau đi vào
tiệm net kia rồi.”
Lý Phương nhìn chân Thời Tây nói:
“Tiểu Tây, thật sự không cần dì giúp con sao?”
Thời Tây cười cười nói: “Không cần,
không có việc gì ạ.”
Tiệm net không xa, Thời Tây trực
tiếp nhảy lò cò đến đó.
Vừa đúng lúc cửa tiệm net bị đẩy ra,
có ba nam sinh đi ra, một nam sinh mặc áo phông in hình bộ xương khô nói: “Một
trăm tệ mua năm cuốn vở ghi chú, cậu ta điên rồi!”
Giọng nói này nghe rất quen tai,
chính là người vừa rồi đã nói câu: “Nghe nói cô gái nổi tiếng trên sóng phát
trực tiếp gần đây đang theo đuổi cậu là thật hay giả vậy?”
Thời Tây thổi kẹo cao su phát ra
tiếng kêu ‘póc’, lại nhai nhai kẹo cao su, nở nụ cười tươi nói: “Chào các cậu,
xin hỏi các cậu vừa đi đến hiệu sách đằng kia mua sách phải không?”
Ba nam sinh đồng thời nhìn về phía
Thời Tây, sáu con mắt đồng thời phát sáng.
Nam sinh mặc áo đầu lâu phủi phủi
quần áo, bày ra tư thế cực ngầu, ôm vai dựa cửa, hắng hắng giọng: “Mỹ nữ à, có
chuyện gì?”
Thời Tây lễ phép hỏi: “Xin hỏi là ai
đã mua năm quyển sổ tay vậy, tớ muốn nói chuyện với bạn đó.”
Thật trùng hợp, Thời Tây vừa dứt
lời, một người ôm theo một chồng vở ghi chú đi ra từ trong tiệm net.
Nhưng người này không đẹp trai tí
nào.
Người này vừa cao vừa to, thoạt nhìn
cũng phải một mét tám, nặng hai trăm cân (=100kg),
lúc híp mắt trông rất hung dữ, giọng nói cũng ồm ồm trầm khàn, nói với mấy nam
sinh kia: “Đi thôi, đứng ở nơi này làm gì?”
Nam sinh mặc áo đầu lâu nói: “Bạn
gái xinh đẹp này hỏi xem là ai đã mua vở ghi chú viết tay, muốn nói chuyện với
người đó.”
Nam sinh vừa cao vừa béo, mặt mày hung
tợn kia đột nhiên trừng mắt nhìn về hướng Thời Tây, giọng điệu cứng rắn nói:
“Cô muốn nói chuyện gì?”
Thời Tây không biết làm sao, đột
nhiên từ đáy lòng sinh ra một suy đoán trầm trọng rằng ‘người này như đang sắp
đánh mình’, cô thấy hơi sợ hãi.
“À, tôi muốn nói là…” Thời Tây chống
cây nạng, ngửa đầu nhìn quái vật khổng lồ trước mặt, cô nuốt xuống một ngụm
nước miếng, không cẩn thận nuốt luôn cả cái kẹo cao su vào trong bụng, cố gắng
nói: “Có muốn tìm hiểu một chút về giảm béo trên Wechat Business không?”
*WeChat Business: Wechat doanh nghiệp (tương tự Facebook
Business) Nhiều công ty đang sử
dụng các ứng dụng nhắn tin để bán hàng bằng cách tạo nhóm với nhân viên bán
hàng và khách hàng có liên quan.