Khấu Túy nghịch nắp cốc nước, trong
mắt lộ ra một tia thích thú, gật đầu nói: “Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học
quả nhiên có đầu óc hơn người.”
Sau đó, cậu đứng dậy, hơi khom người
ghé sát lại gần bên tai Thời Tây, giả vờ như đang chăm chú lắng nghe: “Bà cô
ơi, cậu nói đi, tớ nghe đây.”
Khấu Túy vừa chạy bộ xong, hơi thở
còn hỗn loạn.
Khi cậu ghé tai đến gần Thời Tây, có
mùi mồ hôi nhẹ hòa lẫn với mùi thuốc bắc thoang thoảng bay vào mũi Thời Tây.
Trên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của
cậu nở một nụ cười xấu xa.
Giữa chiếc cổ đỏ bừng của cậu, yết
hầu nhẹ nhàng trượt lên xuống khi cậu nói chuyện, lại có giọt mồ hôi vừa lúc
yết hầu nhô lên mà rơi xuống.
Thời Tây chống cả hai tay lên bàn,
ngón tay ngắn tròn trịa của cô vô thức bấu vào mặt bàn để ngăn bản thân không
bị ngã về phía sau.
Khấu Túy cái người này thật là,
không thể cách xa cô hả.
Thời Tây đỏ mặt đẩy cậu ra: “ Tớ có
cảm giác từ bà cô này là cậu đang mắng tớ.”
Khấu Túy ngồi trở lại ghế, ngữ khí
thoải mái cười: “ Lúc cậu gọi tớ là cháu trai, không phải cũng là đang mắng tớ
sao?”
“Vậy thì cho tớ xin lỗi cậu.” Thời
Tây không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
“Giờ thì lại nói về cao kiến của tớ
đi.”
Khấu Túy cau mày cười: “Được, cậu
nói đi.”
Thời Tây dùng giọng điệu chân thành
tha thiết đề nghị: "Hay là cậu cũng què đi!”
Không khí đột nhiên im ắng.
Ánh mắt của Khấu Túy khô khan, không
cảm xúc, như thể đang nhìn kẻ thiểu năng vậy.(Ứng dụng TY T)
Khấu Túy lành lặn tay chân ngồi trên
ghế, ngửa đầu nhìn người tàn tật trước mặt, bật cười nói: “Tớ nói này, cậu thật
sự đang nghiêm túc sao?"
Thời Tây cúi đầu: “Không phải.”
Khấu Túy tức giận nở nụ cười:
"Nếu vậy, cậu là tới chọc ghẹo tớ à?”
“Cũng không phải.” Thời Tây bị cậu
cười đến mất tự nhiên, cúi đầu nói: “Tớ chỉ muốn cung cấp cho cậu một ý tưởng.”
Khấu Túy mỉm cười, xua tay với cô:
“Nhảy về đi.”
Khấu Túy cúi đầu mặc lại áo hoodie,
tiện tay vò vò tóc hai cái, chuẩn bị nằm úp sấp lên bàn ngủ.
Vừa ngẩng đầu thì thấy Thời Tây vẫn
chưa nhảy đi.
Khấu Túy nhướng mày hỏi: “Còn muốn
nói gì nữa sao?”
Thời Tây lẩm bẩm hỏi: “Cậu có thể
cho tớ số điện thoại cậu đang dùng không?”
Khấu Túy gật đầu, sau đó nói: “Không
muốn cho cậu lắm.”
Khấu Túy không muốn ở lại trường,
nhưng Thái Nguyên đã nói, chỉ cần là học sinh học lại trong lớp thầy thì nhất
định phải ở lại.
Nói như vậy, kỳ thật còn có một cách
lý giải khác, đó là không học lại ở lớp Thái Nguyên.
Nhưng Thời Tây không muốn Khấu Túy
đến lớp khác học.
Nên mới nuốt lại cao kiến hay này
về, đổi thành một đáp án rất ngu ngốc.
Lúc nghỉ trưa, Thời Tây vốn định rủ
Khấu Túy đi ăn cùng cô.
Nhưng khi cô từ từ đứng dậy khỏi ghế
ngồi bằng một chân và quay lại nhìn thì Khấu Túy đã đi mất dạng rồi.
Do Thời Tây có tình huống đặc biệt
là bị què, nên dù học bán trú vẫn có phòng ở ký túc xá để ở lại nghỉ trưa.
Nhưng nhà vệ sinh ký túc xá không có
bồn cầu, không tiện cho Thời Tây nên cô chống nạng nhảy về căn hộ ở khu chung
cư đối diện trường.
Ở căn hộ, Đổng Vi Trúc sắp xếp dì
Vương trong nhà tới làm cơm trưa cho Thời Tây, cũng cắt hoa quả cho cô.
Thời Tây ăn cơm trưa xong nhìn đống
hoa quả kia nói: “Dì Vương, dì giúp cháu chia trái cây thành hai hộp nhỏ nhé.
Cháu mang cho Khấu Túy một hộp, lại mang cho bạn cùng bàn mới của cháu một
hộp.”
Ngẫm nghĩ một lúc, Thời Tây lại bổ
sung: “Thêm một h� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).