Thời Tây đứng giữa hành lang, hít một hơi thật sâu. 

Kỳ thực, trong mấy năm qua, cô còn cao lên thêm một chút. 

Khi còn học tiểu học và trung học cơ sở, cô đã luôn đặt việc tập thể dục lên hàng đầu. 

Chiều cao bây giờ của cô có thể được coi là chiều cao trung bình rồi.

Thời Tây hiên ngang giấu diếm việc mình thiếu hai cm, ưỡn ngực hóp bụng ngẩng đầu nói: “Thưa thầy, em cao một mét sáu.”

Nhưng rõ ràng là Thái Nguyên không có chút hứng thú nào với chiều cao của cô. 

Thầy phất tay với cô nói: "Còn tôi cao một mét tám, em mau ngồi xuống đi."

Trong lớp vang lên tiếng cười bị kìm nén, Thời Tây đỏ mặt lắng tai nghe, lại làm như không nghe thấy tiếng cười khúc khích đặc trưng của Khấu Túy.

Cô rất muốn xem biểu cảm của Khấu Túy, lại e sợ lộ liễu quá, chỉ có thể cúi đầu dè dặt ngồi xuống.

Thời Tây đặt cặp nạng xuống đất, mở cặp rồi lấy sách ra, sau đó quay qua mỉm cười với bạn cùng bàn mới: “ Chào cậu nhé, tớ tên Thời Tây, Tây trong nghỉ lại. Ba mẹ tớ hy vọng cuộc sống của tớ không quá mệt mỏi nên đã đặt tên này cho tớ.”

Bạn cùng bàn mới của Thời Tây là một bạn nữ, sau khi Thời Tây ngồi xuống thì hai mắt cô ấy bắt đầu tỏa sáng: “Xin chào, xin chào, tớ tên là Phương Diệc Viên, chính là Phương Diệc Viên vừa tròn vừa vuông ấy.”

“Phương Diệc Viên.” Thời Tây nhẹ giọng lặp lại hai lần, khen ngợi: “ Tên của cậu thật sự rất độc đáo, tớ thích nha.”

Đột nhiên Phương Diệc Viên không khống chế được bản thân, nắm lấy cánh tay của Thời Tây mà lắc lư: “Hu hu hu, cậu đẹp quá đi à, tớ không thể rời mắt ra được luôn, giọng cậu nghe cũng hay nữa, đã vậy cậu còn là thủ khoa đại học nữa chứ, a a a tớ chết mất.”

Thời Tây ngượng ngùng nghiêm tốn trả lời: “Nhờ may mắn thôi.”

Thời Tây đang định hỏi Phương Diệc Viên đến từ trường nào thì đột nhiên Thái Nguyên đang đứng trên bục giảng liên tục gõ vào bảng: “Lặp lại lần nữa, sau này trong lớp của Thái Nguyên tôi, ngoại trừ học tập thì không cho phép có cái gì khác! Học, học, chỉ có học mà thôi! Chỉ cần chưa chết thì phải tiếp tục học! Bất luận các cô cậu có ý kiến gì về tôi thì cứ quay về tìm cha cầu mẹ xin chuyển đến lớp khác mà học, không muốn chuyển đi thì phải nghiêm túc học cho tôi!”

Trong phòng học một mảnh yên tĩnh, Thời Tây bị tiếng rống của thầy giáo làm chấn động đến mức nửa bên quai hàm đều tê dại, cố gắng ngoan ngoãn cầm sách bút lên chuẩn bị viết bài, lời của thầy vừa chui vào tai trái đã lọt ra tai phải.

Thái Nguyên xắn tay áo đứng trên bục giảng, lại rống to một cách kinh hồn táng đảm thêm mười phút nữa, cuối cùng cũng vỗ bảng đen kết thúc: “Ngày mai lớp trưởng được bầu sẽ an bài việc trực nhật. Việc lau bảng hôm nay cứ dựa vào số thứ tự thành tích thi đại học mà bắt đầu, vậy số 1 lên lau bảng.”

Thời Tây im lặng năm giây rồi thở dài với Phương Diệc Viên: “Hình như cũng không may mắn lắm.”

Tiết đầu tiên là tiết ngữ văn, khá nhẹ nhàng.

Thời Tây mấy lần muốn quay đầu lại nhìn Khấu Túy nhưng đều nhịn xuống.

Cô và Khấu Túy trước giờ chưa từng học chung lớp, cái cảm giác này, thật sự tuyệt vời.

Nó khiến cô luôn muốn ngoái lại xem thử cậu đang làm gì, là đang ngủ, hay là đang ngáp.

Chuông tan học vừa reo lên, cô liền kéo cặp của mình ra, định lấy tai nghe màu đen của Khấu Túy đem đến trả lại cho cậu.

Nhưng tai nghe còn chưa kịp lấy thì bím tóc đuôi ngựa của cô đột nhiên bị người ta túm lấy.

Cốc giữ nhiệt màu cà phê rơi xuống bàn cô, tiếp đó là một người sống sờ sờ ngồi lên bàn của cô.

Cậu tựa như ngồi sô pha ở nhà mình, nhẹ nhàng bắt chéo chân, hai chân dài đung đưa trước mặt cô.

Khấu Túy cầm cốc giữ nhiệt lên nhấp một ngụm trà, sau đó vặn nắp cốc đặt lên bàn của cô, hai tay đút vào túi áo hoodie, nhướng mày nhìn cô.

Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, cũng rất giống đội trưởng đội cảnh sát hình sự cầm cốc nước đẩy cửa đi vào phòng thẩm vấn, sau khi uống ngụm nước thì thờ ơ nhìn phạm nhân.

Cậu bắt chéo chân lắc lư, hai tay thì giữ đầu gối, bình tĩnh thong dong chờ đợi phạm nhân thẳng thắn để nhận khoan hồng.

Thời Tây yên lặng đặt tai nghe vào lại cặp sách, ngẩng đầu nhìn cậu, nói rất chân thành, vừa thức thời vừa ngoan ngoãn: “Chào anh.”

Khấu Túy liếc xéo cô, không nói gì.

Thời Tây chợt nhớ tới hôm trước ở quán cà phê internet, cô đã gọi cậu là cháu trai, ngập ngừng hai giây, cô đổi giọng: “Chào ông nội.”

Khấu Túy cười khẽ một tiếng, đôi mắt nheo lại nhìn cô như thể đang cười nhạo sự hèn nhát của cô.

“Thật ra thì tớ rất tò mò.” Khấu Túy thưởng thức bộ dạng sợ hãi của Thời Tây, rũ mi nhìn chân phải bị thương của Thời Tây, chậm rãi ung dung nói: “Cậu đi toilet như thế nào?”

Thời Tây: “......”

Nhà vệ sinh của trường đều là ngồi xổm, đây đúng là một vấn đề.

Lúc trước chuyện đầu tiên mà bà Đổng Vi Trúc lo lắng cũng là làm sao để cô có thể ngồi xổm xuống bằng một chân mà không dùng sức.

Nhưng cô hoàn toàn không ngờ tới, sau khi Khấu Túy trở thành bạn cùng lớp với mình sẽ nói câu này đầu tiên.

Không phải cậu ấy nên chất vấn, hoặc là chọc ghẹo cô hai câu sao?

Toàn bộ học sinh trong lớp học lại này đều là bạn học đến từ các trường khác nhau.

Tiết thứ nhất của buổi học đầu tiên kết thúc, mọi người đều không quen biết nhau nên rất yên tĩnh, không náo nhiệt như lúc tan học hồi cấp ba.

Thời Tây lợi dụng bầu không khí yên tĩnh này, giải thích cho Khấu Túy biết cô đi toilet như thế nào.

“Tớ có nhà ở đối diện trường học.” Thời Tây cũng không biết tại sao mình lại nhắc đến chuyện này, lại có chút kiêu ngạo: “Tớ vào trong nhà dùng bồn cầu tự động, bảo vệ cổng trường lúc nào cũng có thể mở cổng cho tớ.”

Những lời này của cô dường như đã giải quyết được mối nghi ngờ của Khấu Túy, cậu trầm ngâm gật đầu rồi nhảy xuống khỏi bàn của cô. 

Khấu Túy nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô: “ Này có gì đâu mà cậu tự hào.”

Sau đó, cậu ta xoay người rời đi.

Thời Tây: “ ? ”

Không hỏi tại sao cô không nói cho cậu biết lý do?

Cũng không hỏi cô vì sao học lại?

Cậu không hỏi cái gì hết hả?

Thời Tây ở phía sau hỏi: “Cậu đi đâu đó? ”

Khấu Túy dựa cửa quay đầu lại nhìn cô, không đứng đắn cười nói: “Đi tìm giáo viên chủ nhiệm lớp tâm sự về cuộc sống và ước mơ.”

Hai tay Khấu Túy đút túi, thoáng nhìn lên mảng chữ lớn do giáo viên ngữ văn để lại trên bảng đen, nhìn về phía người ở hai hàng cuối lớp đang cầm hộp thuốc lá: “Anh Bác.”

Tề Bác ngẩng đầu hô: “ Đây!”

“Làm phiền cậu chút.” Khấu Túy hất cằm về phía Thời Tây, nhướng mày nói:“Cậu giúp cô gái xinh đẹp trong lớp chúng ta lau bảng đi.”

Cô gái xinh đẹp, Thời Tây thích từ này.

Hình như so với ba chữ bé xinh đẹp thì đứng đắn hơn một chút.

Nhìn thấy Tề Bác, Thời Tây rất vui mừng, cuối cùng cũng có cảm giác thân thiết quen thuộc rồi.

Cho dù cô cùng vị bạn tốt này của Khấu Túy chỉ có duyên gặp mặt hai ba lần.

“Cảm ơn anh Bác ạ.” Thời Tây ngửa đầu nhìn Tề Bác đang giúp cô lau bảng. “Để bày tỏ lòng biết ơn, để tớ giúp cậu phụ đạo vật lý nhé ?”

Tề Bác đau đớn quay đầu nhìn cô: “Tớ thà chọn cái chết còn hơn.”

Sau khi chuông vào tiết thứ hai vang lên, Khấu Túy vẫn chưa về, ngay cả giáo viên vật lý cũng không tới.

Phương Diệc Viên vẫn còn đang hưng phấn, liên tục khen Thời Tây xinh đẹp, còn ám chỉ nói Khấu Túy đẹp trai quá, hỏi cô và Khấu Túy có quan hệ gì.

Không chỉ Phương Diệc Viên nói Khấu Túy đẹp trai, Thời Tây cũng nghe được mấy cô gái bàn sau không kiềm chế được hưng phấn đang hào hứng bàn tán về Khấu Túy.

Khấu Túy quả thật rất đẹp trai, dáng người tướng mạo đều thuộc hàng cực phẩm, hơn nữa cặp mắt kia của cậu luôn hàm chứa ý cười, chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy cậu như đang dụ dỗ ai đó.

Về phần quan hệ giữa cô và Khấu Túy.

Thời Tây suy nghĩ một chút rồi nói: “ Quan hệ giữa tớ và cậu ấy chắc là chị em tốt.”

Phương Diệc Viên: “ ? ”.

“Cậu ấy…” Phương Diệc Viên kinh hãi nhỏ giọng hỏi: “Thích đàn ông?”

“Không phải.” Thời Tây không dám đùa nữa, cân nhắc một câu khái quát về Khấu Túy.

“Cậu ấy không thích đàn ông, nhưng hình như cũng không thích phụ nữ.”

Phương Diệc Viên: “...”

Thật ngỡ ngàng.

Vào lớp đã mười phút, giáo viên vật lý vẫn không tới, Thái Nguyên hùng hổ tiến vào lớp.

Cùng lúc đó, cửa sau vang lên một tiếng gõ nhẹ, Thời Tây quay đầu lại nhìn, Khấu Túy nhíu mày trở về chỗ ngồi, mặt lộ vẻ mệt mỏi.

Giống như cảm giác được cô đang nhìn mình, Khấu Túy ngẩng đầu nhìn về phía cô, rồi đột nhiên nhướng mày, rất ngả ngớn mà nháy mắt với cô.

Ánh mắt của Khấu Túy lấp lánh, rất tình lại còn hàm chứa ý cười.

Thời Tây vội vàng dời tầm mắt trước khi mặt đỏ rần lên, xoay người cúi đầu đọc sách.

Khấu Túy cái con người này, y chang con công, khoe đuôi mọi lúc mọi nơi.

Thái Nguyên đập mạnh vào bàn ba cái: “Dậy, dậy, vào lớp rồi, nâng cao tinh thần lên cho tôi, đừng vác cái bản mặt vô hồn đó nữa.”

Phương Diệc Viên vốn là học sinh của trường này, không nhịn được bà tám với Thời Tây: “Chủ nhiệm lớp mình là bậc thầy môn vật lý đó, rất trâu bò, thầy ấy dẫn dắt lớp học lại cũng rất xịn.”

Thái Nguyên nói: “Còn nữa, tất cả đều nghe kỹ cho tôi, lớp học lại không ở ngoại trú, tất cả bắt buộc đều phải ở lại trường. Các lớp học lại khác thế nào tôi mặc kệ, lớp của Thái Nguyên tôi, cho dù là phụ huynh đến thương lượng với tôi cũng không được, trừ phi các em bị què.”

Thời Tây: “......”

Làm sao cho cái chân què này nhanh lành đây.

Thời Tây lật sách ngẫm nghĩ, không lẽ ban nãy Khấu Túy đi tìm thầy Thái Nguyên thương lượng chuyện không ở lại ký túc xá trường sao.

Cậu ấy không ở trong trường là muốn đi làm gì, rốt cuộc là cậu ấy đang bận cái gì. Sau giờ vật lý là giờ thể dục, Thái Nguyên lại làm ra chuyện xấu: “Ngoại trừ Thời Tây và các bạn kiến tập, tất cả đều ra chạy tám trăm mét cho tôi! Các em đều cần phải tăng thể lực, tôi chạy cùng các em!”

Lần đầu tiên Thời Tây cảm thấy trong cái rủi có cái may, dường như cô còn có thể què thêm chín tháng nữa.

Cả lớp ngoại trừ cô ra đều đi sân thể dục chạy tám trăm mét.

Học sinh lớp 10 đến lớp 12 tập thể dục còn lớp học lại chạy vòng quanh sân thể dục.

Thời Tây suy nghĩ một chuyện, nâng cằm ngồi vào chỗ của Khấu Túy chờ cậu.

Mười lăm phút sau, các học sinh lớp 12-28 chạy về, ai nấy đều thở hổn hển không ngừng.

Các bạn học đều không ngừng kêu rên, nhao nhao oán giận có phải trước kia thầy Thái dạy thể dục không, học lại khổ quá đi mất, giống như phải trải qua mười tháng huấn luyện quân sự.

Khấu Túy đi vào lớp, cậu cũng giống như là đã lâu rồi không vận động, thở hồng hộc, trán lấm tấm mồ hôi.

Bên ngoài trời rất nóng, cậu cởi áo hoodie ra khoác lên cổ, chỉ mặc áo phông trắng.

Thời Tây nhớ đến chuyện cậu đi *giác hơi, mới hiểu được vì sao giữa trời tháng tám nóng bức mà cậu lại mặc áo hoodie.

*Giác hơi là liệu pháp lợi dụng áp suất âm trong dụng cụ giác nhằm gây hiện tượng sung huyết tại chỗ để giải độc cơ thể, chữa bệnh. Những vật dụng dùng để giác hơi bao gồm: ống nứa, ống thủy tinh, lọ nhỏ hoặc cốc nhỏ để làm dụng cụ giác cùng với bông, nước ấm hoặc cồn.

Trong phòng học có quạt, cậu mặc áo chắc là để tránh bị trúng gió.

Thời Tây đang định vẫy tay với cậu thì Khấu Túy đã nhìn thấy cô, nét mặt hơi khựng lại.

Sau khi quét mắt về phía bàn học của mình, cậu nhanh chóng trở lại như thường.

“Để tớ xem thử nào.” Khấu Túy đi tới trước mặt Thời Tây, rũ mi cười: “Hình như tiểu Tây cao lên rồi.”

Thời Tây rất thích nghe lời này, trong nháy mắt nở nụ cười thật tươi, ngửa đầu giơ ngón tay cái với cậu: “Anh Khấu rất có mắt nhìn.”

“Đúng vậy.” Khấu Túy ngoắc ngón tay với cô:“Đứng lên, so chiều cao với anh  chút nào.”

Thời Tây lập tức chống bàn đứng lên: “So thì so.”

Vừa dứt lời, Khấu Túy đè vai cô ngồi trở về, kéo khóa cặp sách trong gầm bàn, cười khẽ nói: “Anh đây thích nhất là mấy đứa nhóc dễ bị lừa.”

Thời Tây: “...”

Muốn cô tránh ra khỏi chỗ của cậu thì cứ nói thẳng đi.

Tuy rằng nếu nói thẳng thì quả thật cô sẽ không đứng lên.

Thời Tây nhìn thấy động tác kéo khóa của cậu: “Cậu sợ tớ nhìn cặp sách của cậu? Có thứ gì không được nhìn sao?”

“Đúng vậy.” Khấu Túy ngước cằm lên nhìn cô. “Thứ gì nếu có khóa kéo che chắn thì đều là thứ con người không nên nhìn, cậu không biết hả?” 

Thời Tây làm như không nghe hiểu, thật sự rất tò mò với cặp sách của cậu: “Này, cậu cho tớ xem với.”

Khấu Túy nặng nề lặp lại: “Không thể xem.”

“Tớ không phải người.” Thời Tây ngồi một chân, hai tay chống má, chớp mắt nói: “Cậu xem này, tớ là một bồn hoa đó.”

Trong mắt Khấu Túy ánh lên nụ cười, cầm lấy cốc uống nước.

Có giọt nước theo khóe miệng chảy xuống cằm cùng hầu kết của cậu, thật sự rất có cảm giác nam sinh đang độ tuổi thanh xuân trẻ trung phơi phới.

Khấu Túy đặt cốc xuống, lấy ngón cái lau nước trên khóe miệng hai cái, lười biếng kéo dài giọng hỏi: “Cho nên, nhóc lùn một mét năm tám, tới tìm anh trai có việc gì?”

“…”

Thời Tây đại nhân không chấp tiểu nhân nói: “Cháu trai, cháu không muốn ở lại trường đúng không?”

Cô đứng lên lặng lẽ nhón chân nói: “Tớ, người cao một mét sáu, có một cao kiến cho cậu nè.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play