Trận đấu bóng rổ được cử hành ở sân vận động thành phố.

Tần Diễm Kiều vừa vặn kết thúc khóa huấn luyện quân sự đầu năm nhất đại học, nên liền có thời gian cùng Thời Tây đến xem thi đấu ở sân vận động.

Dì Lý nhà Thời Tây lái xe đưa hai người qua đó, dọc theo đường đi, Tần Diễm Kiều cứ luôn kể chuyện huấn luyện của mình cho Thời Tây nghe.

Cho đến khi xuống xe đi vào sân vận động, Thời Tây mới không cần để ý đến dì Lý, nhỏ giọng kể chuyện Khấu Túy cho Tần Diễm Kiều.

“Cậu ấy nói ‘ a ’.” Thời Tây mờ mịt nói: “Tiểu Kiều, cậu ấy nói ‘ a ’, cậu nói xem, là cậu ấy đang cười nhạo trận đấu hôm nay sẽ không có anh nào đẹp trai? Hay là đang cười nhạo tớ?”

Tần Diễm Kiều nhón chân nhỏ nhìn xung quanh xem có anh đẹp trai nào hay không, thuận miệng nói: “Hoặc chính là đang ghen đấy?”

“Ai nha, Tiểu Kiều cậu đừng nhìn mấy anh đẹp trai nữa, cậu nhìn tớ trước đã.” Thời Tây bắt lấy cánh tay cô ấy không cho cô ấy đi: “Cậu ấy là đang ghen sao? Nhưng tớ cứ cảm thấy, không ăn dấm chút nào?”

Tần Diễm Kiều cười ha ha: “Cậu ấy đã như vậy rồi, còn không có ăn dấm hả? Tây Bảo, cậu phải tin tớ, Khấu Túy khẳng định thích cậu.”

Thời Tây lắc đầu, nơi nào giống cậu ấy thích cô chứ.

Một tiếng “a” này của cậu ấy, để cô tưởng tượng ra 1800 loại ý tứ, bên trong không hề có một loại khẳng định như kiểu “Tớ không đồng ý để cậu đi xem Lâm Gia Hiên thi đấu”.

Thật là đáng ghét, mỗi lần cần suy đoán ý nghĩ trong đầu của cậu ấy, cô đều phải tiêu hao rất nhiều sức lực, còn không chắc chắn đoán được chính xác.

Thời Tây ngẩng đầu tìm vị trí chỗ ngồi trên vé, không chú ý dưới chân nên dẫm phải thứ gì đó, thiếu chút nữa té ngã, may mắn cánh tay bỗng nhiên được người khác bắt lấy.

“Lâm Gia Hiên?”

Lâm Gia Hiên mặc đồng phục bóng rổ màu vàng, trên quần áo còn có huy hiệu trường Tam Trung, trên mặt khí phách hăng hái, lanh lảnh sức sống vì sắp được lên sân thi đấu.

“Đúng vậy, cậu đã đến rồi, vừa rồi tôi vẫn luôn tìm cậu ở trên sân đó.” Lâm Gia Hiên chỉ vị trí trên sân cho cô, hai chân không ngừng tại chỗ chạy chậm thả lỏng: “Đó là bạn của cậu sao?”

“A, đúng vậy.”

Thời Tây túm chặt Tần Diễm Kiều đã sắp chạy đi, giới thiệu: “Tiểu Kiều, đây là Lâm Gia Hiên. Lâm Gia Hiên, đây là Tần Diễm Kiều, bạn tốt của tôi.”

Tần Diễm Kiều nghiêng đầu đánh giá Lâm Gia Hiên, nam sinh cũng coi như đẹp trai, đầu đinh, khóe mắt có sẹo, có chút du côn, nhưng có thể là do đang mặc đồng phục bóng rổ, giống như tỏa ra ánh mặt trời.

Thật ra cũng không tệ lắm, chỉ là so sánh với Khấu Túy, lại không cuốn hút bằng.

“Chào cậu.” Tần Diễm Kiều thoải mái hào phóng chào hỏi Lâm Gia Hiên: “Bạn đẹp trai, hôm nay cậu chơi ở vị trí nào vậy?”

Lâm Gia Hiên hếch cằm, vẻ mặt đắc ý nói: “Chơi vị trí hậu vệ.”

“Ơ?” Thời Tây khó hiểu hỏi: “Không phải cậu ở vị trí dự bị sao?”

“…”

Một màn xấu hổ yên lặng.

Lâm Gia Hiên không tự nhiên xoa xoa cái mũi, phất tay nói: “Ơ cái gì nhỉ, Thời Tây, các cậu đi tìm chỗ ngồi trước đi, tôi đi tập hợp trước đã.”

Cho nên, Lâm Gia Hiên cố ý nói dối cô.

Hôm nay cậu lên sân thi đấu, còn có khả năng sẽ biểu hiện rất khá, vì để cô thấy cậu ở đây thể hiện phong thái rong ruổi mà nói dối.

Thời Tây dùng sức thổi quả bóng bay trong tay thật lớn, cuối cùng làm nó vỡ, phát ra tiếng vang lớn, cô hơi không quá thích tâm tư nhỏ này của cậu.

Thời Tây và Tần Diễm Kiều vừa ngồi xuống chỗ ngồi, Tần Diễm Kiều nhìn bốn phía quanh sân vận động, liền nhìn thấy nhà tài trợ và các anh đ�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play