Edit: Mina Nguyễn
Trận đấu đi vào tình huống bóng chết, huấn
luyện viên ra hiệu tạm dừng, chỉ người này người kia, khoa tay múa chân ra
hiệu.
Trên khán đài có người thắc mắc: "Muốn
thay đổi người sao?"
Sau đó những người xung quanh lần lượt sôi nổi
thì thầm bàn tán, thăm dò xem ai sẽ là người ra sân.
Thời Tây dường như có linh cảm, nghiêng đầu
nhìn Khấu Văn hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh trai em sẽ ra sân à?
"
“Không biết lại lên cơn điên gì nữa, tốt
nghiệp rồi mà còn muốn đến xem trò vui.”
Khấu Văn mặc bộ quần áo rộng thùng thình cúi
đầu, vô cùng bất đắc dĩ thở dài: “Thật là phiền phức.”
"Không phải chứ." Đầu của Thời Tây
gần như sắp đụng đến đầu gối, cô ngước mắt nhìn Khấu Văn: "Đây là thi đấu
mà, cậu ấy bảo muốn ra sân thì liền được ra hả?"
Sự chán nản tràn ngập khắp khuôn mặt Khấu Văn:
"Dù anh ấy có muốn bay lên trời cũng không ai ngăn được."
Tần Diễm Kiều chồm qua Thời Tây hỏi Khấu Văn:
"Anh Khấu sẽ ra sân thật à? Nhìn cử chỉ của cậu ấy, tớ còn nghĩ rằng cậu
ấy chỉ biết chơi mạt chược thôi đấy. "
Thời Tây và Khấu Túy không học cùng trường cấp
hai, cũng không học cùng trường cấp ba, họ chỉ học cùng một trường tiểu học.
Cô cũng không biết rằng Khấu Túy có thể chơi
bóng rổ, vì vậy Thời Tây có hơi lo lắng hỏi: “Tiểu Văn, anh trai của em có thể
chơi bóng rổ không? Nếu mà bị trật eo thì làm sao bây giờ."
Ngồi nghe Thời Tây và Tần Diễm Kiều mỗi người
một câu đả kích Khấu Túy, Khấu Văn vừa muốn cười vừa muốn khóc: "Anh ấy mà
chơi thì chỉ có nước chơi gãy eo đối thủ mà thôi."
"..."
Đột nhiên trên sân bóng rổ vang lên tiếng hét
và tiếng huýt sáo, các cầu thủ của trường trung học Thanh Điền vỗ tay hoan hô:
"Oa! Anh Khấu! Anh Khấu! Anh Khấu!"
Thời Tây từ khán đài nhìn Khấu Túy trên sân,
dường như đã lâu lắm rồi cô mới được nhìn thấy Khấu Túy đứng thẳng lưng mà
không buồn ngủ như vậy.
Kh ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.