Editor: pepshaam.
Thời Tây cũng không
biết chính mình có phải hay không đang nằm mơ chăng, cô cảm giác được có một
loại xúc cảm vô cùng dịu dàng, lưu lại trên tay cô.
Hơn nữa trên cổ tay
cô, còn có một sợi dây tràn đầy màu sắc rực rỡ.
Thời Tây mơ màng nhìn
Lâm Gia Hiên, Lâm Gia Hiên cũng mê man nhìn lại cô.
Thời Tây định thần lại
trước, hỏi giáo viên phòng y tế: “Cô ơi, nam sinh khi nãy cõng em tới đây đâu
rồi ạ?”
“Cô không chú ý lắm.”
Cô giáo nhíu mày nhìn Lâm Gia Hiên, nói: “Bạn học này còn muốn lưu lại phòng y
tế bao lâu nữa hả, em không có tiết sao?”
Phỏng chừng là cô giáo
đã nhìn quen cảnh nam sinh và nữ sinh ở trong phòng y tế lộ ra những dấu hiệu
của tình yêu chích bông, bây giờ trông thấy nam sinh không có tiết học đứng đây
thì liền muốn đuổi cậu ta đi.
Lâm Gia Hiên hoàn toàn
có biện pháp ứng phó với giáo viên, tự chỉ vào vết sẹo trên mặt mình, nói:
“Thưa cô, em cảm thấy khó chịu ở chỗ này, làm phiền cô xem giúp em có phải hay
không sắp tái phát bệnh cũ ạ? Dây thần kinh không ngừng co giật, hơn nữa còn
ngứa và đau nữa ạ.”
Vết sẹo trên mặt Lâm
Gia Hiên rõ ràng đã rất nhiều năm rồi, cô giáo cũng không muốn lưu tâm đến cậu
ta, nhưng cậu đã nói cảm thấy khó chịu, cô giáo cũng không thể làm ngơ coi như
không có chuyện gì, liền kéo Lâm Gia Hiên ngồi xuống ghế, chăm chú nhìn vết sẹo
trên mặt cậu ta.
Lâm Gia Hiên không bị
đuổi ra ngoài nữa, trong lòng thầm đắc ý, thò đầu nhìn Thời Tây, vô cùng quan
tâm mà mở miệng hỏi cô: “Thời Tây, cậu còn thấy khó chịu nữa không? Cậu có muốn
uống nước không? Tớ đi mua nước cho cậu ngay.”
Thời Tây chậm rãi nhổm dậy ngồi trên giường, ánh mắt có chút
ngốc nghếch.
Cô giáo kiểm tra vết
sẹo cho Lâm Gia Hiên xong, liền vỗ đầu cậu ta một cái: “Được rồi, không có
chuyện gì đâu, em mau đi đi.”
Lâm Gia Hiên không rời
đi, ngược lại đến bên giường Thời Tây đang ngồi rồi lại ngồi xổm xuống, nhẹ
giọng dỗ dành: “Thời Tây, cậu còn có chỗ nào không thoải mái không? Cậu mau nói
đi.”
Lúc này, bên ngoài cửa
phòng y tế vang lên tiếng bước chân trầm ổn, ngày càng tiến gần cửa phòng hơn.
Cánh cửa kêu kẽo kẹt
một tiếng rồi từ từ bị đẩy ra, Khấu Tuý từ ngoài cửa tiến vào bên trong, một
tay cầm theo chai nước, tay khác thì cầm một chiếc quạt mini.
Cánh quạt mini đang quay
vòng vòng, những lọn tóc trên trán Khấu Tuý khe khẽ bị thổi, bay tứ tung, lộ ra
khuôn mặt tràn đầy ý cười.
Ánh mắt cậu rơi xuống
mép giường Thời Tây, ý cười đột nhiên tắt lịm đi.
Lâm Gia Hiên một bên
đang duy trì tư thế ngồi xổm bên giường Thời Tây, ngửa đầu dỗ ngọt cô.(Ứng dụng
TY T)
Mà Thời Tây có chút
ngỡ ngàng nhìn sang Lâm Gia Hiên, đôi mắt vẫn còn hơi lim dim sau khi vừa tỉnh,
còn chứa hơi nước còn đọng lại, khuôn mặt nhợt nhạt đã không còn nữa mà hơi ửng
hồng trở lại như cũ.
Khấu Tuý đứng tại chỗ
mất hai giây, trong mắt hiện lên sự không vui không dễ phát hiện.
Lại bước tới chỗ Thời
Tây, rất nhanh đã biến thành vẻ mặt không đứng đắn, Khấu Tuý hơi nghiêng đầu,
khẽ cười rồi nói: “Cô ơi, chỗ này hình như có bạn học yêu sớm ạ?”
Thời Tây ngửa đầu nhìn
Khấu Tuý, vốn định tranh cãi lại, nhưng lại nghĩ đến xúc cảm kia, bỗng nhiên
lại trở nên đờ đẫn.
Trong lúc mơ mơ màng
màng, mơ hồ cảm giác được có người nắm lấy tay cô, lật qua lật lại đùa nghịch,
cô không rõ mình hoàn toàn tỉnh lại lúc nào.
Xúc cảm trên tay cô,
rất giống như là có hơi thở đang cận kề bên tay, có thể cảm nhận được một luồng
không khí ấm nóng từ mũi phả vào mu bàn tay cô.
Thật sự rất giống như
là cảm giác hôn lên mu bàn tay.
Lâm Gia Hiên chậm rãi
đứng lên, vạch trần rõ ràng sự thù địch của cậu ta đối với Khấu Tuý: “Bạn học
Khấu Tuý à, sao cậu lại thích cáo kiện như vậy hả? Hai bọn tôi nói chuyện qua
lại đôi câu liền trở thành yêu sớm sao?”
Khấu Tuý hướng về phía
Lâm Gia Hiên bước qua, đặt chai nước vào trong lồng ngực Thời Tây, đối diện với
Lâm Gia Hiên: “Bạn học này, nguyên do đều từ cậu mà ra.”
Lâm Gia Hiên cau mày
đứng lên: “Cậu có ý gì cơ?” ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.