Editor: La Midori
Thực lực của Thời Tây đã diễn tả được thế nào
gọi là “tôi không thể nhìn thấy bạn”.
Cô cùng Khấu Túy thị phạm ở hàng đầu, cùng
nhau nhảy cóc theo đôi nam nữ.
Khấu Túy vừa nhảy vừa liếc xéo về phía Thời
Tây.
Thời Tây không dám nhìn thẳng vào mắt Khấu
Túy, cô giơ hai tay ôm đầu, cánh tay che khuất tầm mắt của Khấu Túy.
Khấu Túy không nhìn thấy mắt của Thời Tây
nhưng điều đó không ngăn cản được những lời nói cợt nhả của cậu truyền tới tai
Thời Tây: “Đồ mông heo.”
Thời Tây: “...”
Thôi được rồi, nhịn vậy.
Nhịn một chút để sóng yên biển lặng.
Ba giây sau.
Không thể nhịn được nữa rồi.
Thời Tây nói nhỏ: “Đồ mông lừa.”
Nói xong vẫn chưa thấy hả giận, Thời Tây lại
nói tiếp: “Mông gà, mông vịt, mông ngựa đều là cậu cả.”
Khấu Túy phì cười nhìn cô, nói: “Nói nghe này
Tây Bảo, cậu tự nhớ lại chút chuyện quá khứ đi, tớ phải nhảy cóc cùng cậu, đều
là do cậu cả, cậu như thế này có phải là bắt nạt người khác quá đáng rồi
không?”
Thời Tây gắng sức nhớ lại chuyện lúc trước.
Nếu vậy thì phải truy ngược lại lần đầu tiên cậu “tố cáo” cô với giáo viên.
Vậy nên nếu trách thì phải trách cậu.
Hai bên “đả thương” nhau một lúc, chân của
Thời Tây liền trở nên nặng nề, toàn thân không còn chút sức lực nào, càng nhảy,
cô càng chậm lại, càng mệt mỏi.
Khấu Túy cúi đầu nhìn bên chân bị thương từ
trước của cô: “Vẫn ổn chứ? Nếu không thì nói với thầy giáo đi.”
Thời Tây nhảy mệt đến mức thở hổn hển không ra
hơi: “Vẫn ổn, thật ra vết thương cũng không nặng lắm, cũng đã sớm lành rồi.”
“Thế thì...” Khấu Túy vừa nhảy đáp xuống đất,
hỏi cô: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Trong lòng Thời Tây thầm nghĩ cuối cùng cậu cũng hỏi cô, nói rõ ra thì cậu cũng
rất quan tâm đến cô, nhưng cô vẫn thấy không muốn kể.
Giọng Khấu Túy trầm xuống hai tông: “Thời
Tây.”
Mỗi lần cậu gọi đầy đủ tên cô, toàn thân cô
đều run rẩy. Sau khi rùng mình một cái, Thời Tây nói nhỏ: “Ngã từ trên cây
xuống.”
Một khoảng yên lặng kéo dài.
“...”
Khấu Túy nhảy lên, ngồi xổm bên cạnh cô, tiếp
tục cười.
Mặt Thời Tây đỏ đến bất thường: “Cậu đừng cười
mà, đừng cười.”
Cổ họng Khấu Túy phát ra một tràng cười sảng
khoái: “Tớ nói này Tây Bảo, cậu đúng là ngày nào cũng làm cho anh đây bất ngờ.”
“...”
Thời Tây liếc xéo cậu hai lần. Cô thấy cậu
đang cười cô như đang cười nhạo một tên đần cực kỳ ngốc nghếch, cô không muốn
để lại ấn tượng như thế trong lòng cậu.
Thời Tây nói rất khẽ: “Lúc nghe điện thoại tớ
đang ở trên cây, trong một lúc hoảng loạn, tớ ngã từ trên cây xuống.”
Tiếng cười của Khấu Túy dừng lại.
Mặc dù Thời Tây chưa nói là cô nhận cuộc điện
thoại nào, nhưng cậu biết, cuộc điện thoại mà cô nghe chắc phải là cuộc điện
thoại người ta nói với cô về tin mẹ của cậu qua đời.(Ứng dụng TY T)
Trước đây cậu từng hiểu nhầm rằng Thời Tây
không hề quan tâm đến cậu, nếu không thì tại sao từ 8/6 đến cuối tháng 6 cô
không hề gọi cho cậu một cuộc điện thoại nào.
Thế nhưng từ cách đây hai tháng trước, cô lại
nói xin lỗi cậu, sau khi cô luôn quan tâm và chọc cậu cười, cậu mới nhận ra
rằng, khoảnh khắc nghe tin mẹ cậu qua đời, trong lòng cô cũng không dễ dàng
chấp nhận được.
Cô sẽ vì cậu và Khấu Văn mà buồn, cũng sẽ đau
lòng cho cậu và Khấu Văn.
Cô sẽ rất khó để chấp nhận được sự thật này,
cũng sẽ vì mẹ của cậu mà khóc.
Sắc mặt của Khấu Túy hơi trầm xuống, Thời Tây
đột nhiên hối hận vì câu nói bộc phát mà mình vừa nói ra. Nếu phải so sánh, cô
vẫn thích dáng vẻ lúc cậu cười hơn.
“Cậu đừng có mà nói cho người khác đấy.” Thời
Tây nén giọng, nói: “Bố mẹ tớ chưa biết vì sao tớ bị thương đâu, chỉ có bà
ngoại và ông ngoại tớ biết. Bây giờ cậu đã có câu chuyện ngu ngốc này của tớ để
nắm thóp rồi đấy.”
Sự trầm tư trên gương mặt Khấu Túy dần dãn ra,
biến thành một nụ cười trên môi: “Chuyện này thì có gì ngu ngốc mà đáng để nắm
thóp. Tây Bảo đáng yêu thật đấy.”
“? Đáng yêu?”
Đây là kiểu logic gì vậy?
Khấu Túy nói: “Ừm, rất đáng yêu.”
Không phải chuyện cô ngã từ trên cây xuống đáng yêu, mà vì cô là người cậu đã
thích ba năm.
Cô có làm gì thì trong mắt cậu cô đều đáng yêu
như vậy.
Khấu Túy gõ nhẹ lên đầu Thời Tây, đứng dậy đi
tìm Thái Nguyên.
Thái Nguyên cũng đang nhảy cóc cùng bọn họ,
mệt đến mức mồ hôi ướt đẫm trán.
Khấu Túy ngồi xổm xuống, chỉ vào Thời Tây, nói:
“Thầy ơi, Thời Tây nhảy đến mức bị đau chân rồi, thầy cho bạn ấy nghỉ một chút
nhé ạ.”
Thái Nguyên lập tức cau mày: “Không nhảy được
nữa sao không nói sớm, đây là lúc thể hiện đấy à.”
“Thời Tây!”
Thái Nguyên lớn tiếng quát cô: “Đi sang bên
kia nghỉ đi, đau chân quá thì đến phòng y tế xem xem sao!”
Thời Tây như vớ được ân xá, vô cùng hợp tác khập khiễng đứng sang bên cạnh nghỉ
ngơi.
Cùng lúc đó, cô giơ hai tay lên đỉnh đầu, chạm
đầu ngón tay xuống đỉnh đầu, tạo thành một hình trái tim to hướng về phía Khấu
Túy.
Khấu Túy nhận lấy cái bắn tim của cô, nhăn mặt
cười nhẹ, phát ra tiếng cười trầm ấm áp.
Cô vừa đứng nghỉ một lúc, Lâm Gia Hiên liền đi
tới bên cạnh cô, hỏi cô với vẻ đầy bất ngờ: “Giáo viên chủ nhiệm của lớp cậu bị
sao đấy, trời nắng thế này lại dẫn các cậu đi nhảy cóc. Đây là cách phạt “hành
xác” à?”
Thời Tây hất cằm về phía thầy chủ nhiệm 40
tuổi đang nhảy cóc Thái Nguyên: “Cũng không phải là phạt hành xác, thầy của bọn
tôi cũng đang phải nhảy.”
Lâm Gia Hiên đồng ý: “Thầy của các cậu thật là
có trách nhiệm.”
Thời Tây vòng tay đặt lên trán che đi ánh
nắng. Cô nhìn một đám “cóc” đang nhảy trên sân tập, tặc lưỡi nói: “Đúng vậy
đúng vậy, một người độc ác rất có trách nhiệm.”
Lâm Gia Hiên đá quả bóng dưới chân, một mình
dẫn bóng đi quanh Thời Tây.
Thời Tây khát nước nên cứ liếm môi, đang định
hỏi sao Lâm Gia Hiên không ra chơi với các bạn cùng lớp thì cô đột nhiên nghe
thấy giọng của Khấu Túy nói trước: “Làm phiền cậu chút, lớp phó văn thể mỹ, đến
học thuộc hai bài thơ cổ cùng chúng tôi với, vừa nghỉ ngơi vừa học tập.”
Khấu Túy không quay đầu lại nhìn cô, chỉ cố
tình để âm thanh của mình truyền tới.
Theo sau là mấy đứa bạn cùng lớp cũng rất tán
thành.
Thời Tây thở dài một hơi, trong lòng nghĩ đành
đồng ý vậy. Cô vẫy tay với Lâm Gia Hiên: “Tôi đi sang bên kia đây, chào nhé.”
Lâm Gia Hiên lập tức gọi cô lại: “Tôi thấy mặt cậu hơi tái, không phải là bị
cảm nắng rồi đấy chứ? Cậu nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT