Trên đầu Thời Tây đeo một cái chong chóng nhỏ, nâng mắt nhìn Khấu Túy cười.

Nụ cười vừa tươi lại đắc ý.

Đôi mắt sáng lấp lánh, bên trong có ánh mặt trời phản chiếu.

Trong ánh mắt, cũng có cậu.

“Coco, cậu có vui vẻ hơn một chút nào hay không?”

Khấu Túy thất thần trong nháy mắt.

Thất thần nghĩ xem bé xinh đẹp trước mắt này, có phải cũng thích cậu hay không.

Vốn dĩ như một loại phương thức tự ngược đãi bản thân, cố gắng không đi tìm tòi nghiên cứu Thời Tây có thích cậu hay không.

Khi gặp mặt thì nói hai câu vui đùa, có thể đứng từ xa xa nhìn cô đã tốt rồi.

Muốn đuổi theo, lại không dám đuổi.

Sau đó, chịu ảnh hưởng của Thai Mặc và Lâm Gia Hiên, dục vọng chiếm hữu của cậu giống như dây đằng, leo lên hướng về phía trước, không ngừng lan tràn, trưởng thành.

Muốn dẹp hết những người khác phái xuất hiện ở bên cạnh cô, muốn độc chiếm cô, chiếm hữu cô cho đến khi tốt nghiệp đại học, cố gắng cho đến khi cậu trả hết số nợ đang có, sau đó cậu lại tới theo đuổi cô.

Nhưng hiện tại, Thời Tây tốt đẹp như vậy.

Lần đầu tiên cậu sinh ra ý tưởng muốn theo đuổi cô ngay bây giờ.

Nhân lúc cuộc sống niên thiếu tốt đẹp nhất, đơn thuần nhất, giữ cô lại, để mỗi nụ cười, mỗi cái nháy mắt của cô đều là vì cậu.

Nhưng mà ý tưởng này cũng chỉ kéo dài một cái chớp mắt mà thôi.

Hậu quả của việc xúc động, lưng cậu gánh không nổi, nó sẽ đem cậu áp đảo.

“Vui vẻ.” Giọng điệu Khấu Túy không đứng đắn, giống như một vị công tử phóng đãng, chậm rãi giơ tay, bắt lấy lỗ tai Thời Tây lắc lắc: “Bé xinh đẹp ra sức dỗ dành anh trai vui vẻ như vậy, làm anh trai muốn cắn tai Tây Bảo của chúng ta quá.”

Ngay khi tay Khấu Túy bắt lấy lỗ tai Thời Tây, Thời Tây giống như có dòng điện chạy quanh người.

Chạm đến da đầu cô tê dại, dòng điện lại quay lại bên tai, toàn bộ lỗ tai đều nóng đến hầm hập.

Thời Tây đỏ mặt, cúi đầu không muốn bị cậu nhìn thấy.

Nhẹ nhàng đánh rớt tay cậu, thanh âm mềm mại ở trong cổ họng khó khăn nặn ra: “Nhất định là cậu muốn ăn lỗ tai heo, tớ không phải là heo.”

“Rõ ràng là cậu muốn ăn.” Hai mắt Khấu Túy hơi rủ xuống, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng: “Nha.”

Thời Tây kinh ngạc nhìn cậu: “Cậu nha cái gì?”

“Chính là, suy nghĩ đặt cho cậu một cái biệt danh mới.” Khấu Túy cười, khom lưng tới gần cô: “Trư Bảo.”

“…”

Thôi vậy, dù sao so sánh với cái tên Thỉ Thỉ thì dễ nghe hơn một chút.

Khấu Túy còn có việc, không tiếp tục trêu chọc Thời Tây, vỗ vỗ đầu cô nói: “Anh trai còn có việc, đi trước.”

Thời Tây theo bản năng bắt lấy quần áo cậu: “Khấu Túy.”

Quần áo Khấu Túy bị Thời Tây kéo lên cao, lộ ra một nửa eo, cậu không đàng hoàng cười cười: “Làm gì, muốn phi lễ với anh trai sao?”

“Không có.” Thời Tây ngượng ngùng túm túm góc áo của cậu kéo xuống, nhưng vẫn không

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play