Khấu Túy nằm ở trên giường, gối lên
cánh tay trái, tay phải giơ một tờ giấy nhỏ lên nhìn.
Nét chữ trên tờ giấy là nét vẽ hoạt
hình, không thẳng mà tròn trịa dễ thương, chữ 口 vuông vức cũng viết thành hình
tròn.
——“Tây Bảo tặng cho cậu năng lực học
giỏi, nàng tiên nhỏ Ba La La* phù hộ cậu.”
(Phim hoạt hình: Balala the Fairies) Phía sau còn có một hình vẽ bút chì
Doraemon cười to giơ tay lên.
Một hàng chữ thêm một hình vẽ bút
chì, tờ giấy này thật đúng là tràn ngập hơi thở trẻ con, nhưng lại có năng lực
làm cho người ta vui vẻ.
Ánh mặt trời buổi sớm chiếu vào cửa
sổ trong phòng Khấu Túy làm rơi xuống những hạt bụi li ti nhảy nhót, ánh mặt
trời cùng với bóng của các cạnh cửa sổ rơi vào trên mặt Khấu Túy, lúc sáng lúc
tối.
Khấu Túy giơ tờ giấy lên theo hướng
ánh mặt trời, di chuyển chậm rãi, cái tay mèo ú Doraemon giơ lên giống như đang
nhảy múa.
Thời Tây thích nhất chính là mèo ú
Doraemon này, lúc cô học lớp sáu, cậu từng tặng cô một con gấu bông Doraemon
lông xù.
Thời Tây từ trước đến nay rất vô tư,
đoán chừng mèo ú Doraemon đã sớm bị cô ném đi đâu không biết.
Cũng bởi vô tư nên thậm chí cô còn
gọi cậu là anh trai.
Nếu cậu không nói gì có lẽ cả đời cô
đều chỉ coi cậu là một anh trai trúc mã bình thường.
Có lẽ khi cô lên đại học, yêu đương
nhiều năm rồi mới nhớ tới nói cho cậu biết cô đã có bạn trai.
Tối hôm qua cậu hỏi Thời Tây ngủ
chưa, là bởi vì cậu chợt nhớ ra Thời Tây là một người phản ứng chậm với nguy
hiểm, nghĩ lại mới thấy sợ.
Lần cô học lớp sáu, lúc bị lớp
trưởng chặn trong phòng học, cùng với lúc cậu xuất hiện dẫn cô rời đi, cô đều
không hề sợ hãi.
Còn bớt chút thời gian thầm thì với
cậu: “Tại sao lúc cậu chơi game thì không thể mang theo tớ vậy? Cậu đã hứa
nhiều lần sẽ đưa tớ đi theo, vậy mà lần nào cũng bỏ mặc tớ. Tớ vốn dĩ đã quyết
định không chơi với cậu nữa nhưng nể tình hôm nay thấy cậu đến lớp tìm tớ, tớ
sẽ cho cậu thêm một cơ hội.”
Nhưng đến khi đưa cô lên xe, cô yên
tĩnh ngồi một lát, cuối cùng sau khi từ từ nhớ lại tình huống ở trong lớp thì
liền bắt đầu khóc.
Nghĩ lại mà sợ, nếu như Khấu Túy
không tới liệu lớp trưởng có ôm cô hôn cô không.
Thời Tây bị dọa hoảng, cũng sợ khiếp
nên khóc nức nở đến mức cả người cuộn tròn lại.
Khóc tới khi mệt thì nằm sấp trên
đùi cậu ngủ thiếp đi, nước mắt rơi ướt đẫm đùi cậu.
Ngũ quan Thời Tây tinh tế sắc sảo,
dáng vẻ khi khóc xinh đẹp như lê hoa đái vũ*, lông mi đẫm nước mắt, cái miệng
nhỏ nhắn ủy khuất mím lại khiến người ta vừa thương vừa xót.
(Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của
Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi
khóc.) Thời Tây từ khi sinh ra đã được ưu
ái, cô thực sự có một khuôn mặt xinh đẹp ngay cả khi đang khóc, là một người
đẹp chân chính.
Cũng bởi vì là người đẹp nên người
ngấp nghé cô cũng rất nhiều.
Khấu Túy đang nghĩ đến việc giữa
trưa tan học Thời Tây phải làm sao bây giờ thì Khấu Văn ở bên ngoài gõ cửa:
“Anh, ra ăn sáng.”
Khấu Túy cẩn thận cất tờ giấy đi, mở
cửa đi ra ngoài.
Đã hai tháng không ăn cơm nhà, Khấu
Túy có chút ngẩn ngơ.
Khấu Văn lấy bánh bao súp dì Tần hấp
bỏ vào bát Khấu Túy: “Nhân thịt bò đó.”
Khấu Y Tâm còn đang ngủ, ông bà nội
cùng hội người già đi dạo xung quanh rồi.
Khấu Túy nâng mí mắt nhìn Khấu Văn
hôm nay rất ngoan, bỗng nhiên cười khẽ: “Nhóc lùn.”
Khóe miệng Khấu Văn mím chặt, mí mắt
giật giật.
Trực giác cậu cho biết rằng Khấu Túy
sẽ nói ra lời đáng ghét gì đó.
“Một lát nữa.” Khấu Túy kéo dài
giọng nói: “Đi rửa chân.”
Phiền chết mất, Khấu Văn đỏ mặt lẩm
bẩm: “Vừa nãy em tắm rồi, chân không thối.”
"Ai nói chân em thối?"
Khấu Túy bật cười: “ Anh muốn em qua
phòng anh, giúp anh đạp lưng.”
Dì Tần nghe được cũng bật cười: “Vừa
về đã trêu Tiểu Văn.”
Khấu Túy nhìn dì Tần, bảo dì ăn cơm
chung với hai người bọn họ, bỗng nhiên cậu nhớ tới một chuyện.
“Dì Tần, cá để nấu chua ngọt thì
dùng cá gì ạ?”
“Sao đột nhiên lại hỏi câu
này." Dì Tần khó hiểu nhìn cậu một cái, nhưng cũng không gặng hỏi nữa,
liền nói: "Xem mình thích ăn cá gì, cá trắm cỏ, cá chép, cá tuyết thì
không được, dễ nát. Cháu muốn ăn hả? Muốn ăn thì để trưa dì nấu cho cháu.”
Khấu Túy trầm ngâm nói: “Cháu không
ăn, chỉ hỏi một chút.”
Khấu Túy trốn học cả một buổi sáng,
lúc nghỉ trưa, Tề Bác nhận được sự ủy thác của Khấu Túy, hộ tống Thời Tây về
căn hộ.
Thời Tây nhảy ra khỏi tòa nhà dạy
học, hôm nay gió vừa vặn thổi từ bờ biển về phía trường học.
Trong không khí có mùi hải sản rất
nồng, có chút tanh, còn có mùi tươi mới của hải sản, không khí ẩm ướt dính
dính.
Thời Tây hơi thèm ăn bún sò điệp.
Trên mặt Thời Tây chảy một tầng mồ
hôi mỏng, nói thầm giật dây Tề Bác: “Bác ca, không ấy cậu dẫn tớ đến nhà Khấu
Túy ăn cơm trưa đi? Dì Tần nấu cơm rất ngon, đặc biệt là sở trường nấu hải
sản.”
Tề Bác nghe xong nở nụ cười: “Gì mà
kêu tớ dẫn cậu đi? Cậu muốn đi thì tự mình đi đi, tớ không đi.”
Khấu Túy vừa mới bị cô cậu ấy dẫn về
nhà, Khấu Túy cùng Khấu Văn e rằng đang bị mắng ở nhà, Tề Bác có điên mới xông
vào ổ lửa.
Thời gian tự học buổi sáng, Thời Tây
có gửi wechat hỏi Khấu Túy thế nào, Khấu T� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).