Cậu Đừng Cắn Tai Tớ Nha

CHƯƠNG 14: TIẾT LỘ


9 tháng

trướctiếp

Thời Tây không muốn Khấu Túy gây chuyện, một chút cũng không muốn.

Cô sợ thầy chủ nhiệm sẽ tìm cô Khấu Y Tâm đến mắng cậu, cũng sợ cậu bị chuyển đi.

Thời Tây kìm nén nỗi oan ức và sợ hãi của mình lại, lấy di động ra vui vẻ nói: “Khấu ca, cậu mau đánh hắn đi, tớ muốn quay một video ngắn.”

Sắc mặt của Khấu Túy vốn dĩ rất u ám, giống như mây đen trĩu nặng trước cơn giông bão, động tác sẵn sàng quơ lấy chiếc ghế dựa ở cửa ném qua.

Nhìn thấy đôi mắt của Thời Tây đột nhiên sáng lên, cùng với bộ dạng phấn khích của cô, vẻ mặt lạnh lùng của cậu bỗng nhiên dịu đi.

Bầu không khí căng thẳng được xoa dịu bớt, cảm xúc muốn động thủ của Khấu Túy trong nháy mắt cũng tan biến đi một ít.

Cậu từ từ bước tới bên cạnh cô, nhận lấy cây nạng đặt nó tựa bên cạnh bục giảng.

Hai tay nhấn bả vai cô xuống, để cô ngồi trở lại ghế, cậu nhìn chằm chằm cô một lúc: “Cậu không sợ?”

Thời Tây không chịu nổi ánh mắt sắc bén như vậy của Khấu Túy, ánh mắt phiêu đãng đảo mắt đi, chỉ vào camera trên tường nói: "Trong lớp có camera, bọn họ không dám làm gì đâu.”

Khấu Túy liếc nhìn xuống, thấy hô hấp của Thời Tây nhấp nhô gấp gáp dữ dội, cũng thấy bàn tay phải đang run rẩy của cô.

Thấy thế, đôi mắt Khấu Túy nheo lại đầy vẻ nguy hiểm.

Thời Tây hấp tấp đưa tay ra sau lưng.

Bàn tay Khấu Túy ấn nhẹ lên vai cô, giống như một lời thăm hỏi cũng như an ủi trong âm thầm.

Thời Tây không biết lúc này nên nói sợ hay không sợ nên chỉ đành tự trách than thở: “Cũng là lỗi của tớ, lớn lên xinh đẹp quá làm chi.”

Khí thế nguy hiểm trên người Khấu Túy trong chớp mắt liền biến mất tăm, khóe mắt hiện lên ý cười, cậu giơ tay muốn xoa xoa đầu cô, nhưng khi sắp đặt tay lên đầu cô thì đơ lại hai giây, không hạ xuống nữa.

“Cũng đúng.” Khấu Túy cụp mắt cười: “Tây Bảo quả thật rất xinh đẹp.”

Thời Tây thở phào nhẹ nhõm, chỉ chỉ phía sau cậu.

Khấu Túy xoay người nhìn về phía tên lưu manh trước mặt, lại nhìn tên đứng ở cửa sau kia, bộ dạng của hai tên này rất giống nhau.

“Hai đứa tụi mày là sinh đôi?”

Khấu Túy cười giễu cợt: “Tao không cần biết tụi mày học lớp nào, tên là gì?”

Tôn Kiện cũng cười theo, cười một cách đầy thờ ơ: “Người anh em, tôi chỉ muốn hỏi số điện thoại của bạn học Thời Tây, muốn kết bạn với cô ấy thôi mà. Cậu chắc là Khấu Túy, người thi được 0 điểm nhỉ, cậu không phải bạn trai của Thời Tây, hình như không có tư cách ngăn cản tôi làm gì đâu.”

Khấu Túy chống nạng của Thời Tây lên mặt đất như cái quyền trượng: "Vậy mày tính sai rồi, tao là cậu của Thời Tây, mày nói xem tao có đủ tư cách không?”

Thời Tây: "..."

Được lắm, lúc này rồi cậu còn chiếm tiện nghi của cô.

Lúc này số điện thoại của Thời Khanh Hiền gọi tới, Thời Tây đeo tai nghe nghe máy.

“Tây Bảo, con gọi điện thoại cho ba à? Vừa rồi ba đang họp.”

Thời Tây nhỏ giọng nói: “Không có gì hết ạ, con chỉ là muốn... xem điện thoại của con có bị thiếu nợ không thôi.”

Bên kia đầu dây, Thời Khanh Hiền im lặng hai giây: "Lát nữa ba bảo trợ lý nạp tiền điện thoại cho con.”

Thời Tây và ba nói chuyện điện thoại xong, ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy Khấu Túy hai tay đút túi, sống lưng thẳng tắp đứng trước mặt tên lưu manh kia, cao hơn hắn nửa cái đầu, khí thế trên người mạnh mẽ áp chế tên lưu manh cợt nhả kia khiến hắn sợ hãi tới mức rụt cả hai vai.

Giọng nói của Khấu Túy rất lạnh nhạt: “Người khác mày có thể trêu chọc, riêng cậu ấy thì không được.”

“Tôi đã trêu vào rồi thì sao?”

Tôn Kiện cực kì vô lại nói: “Tôi cái gì cũng không sợ thì cậu có thể làm gì tôi? Hay là cậu định đánh tôi?”

“Cái gì mày cũng không sợ?”

Giọng của Khấu Túy không hề lạnh lùng mà ngược lại còn rất ôn hòa, mang theo chút nhã nhặn bại hoại:"Tao cũng không sợ gì cả. Thậm chí tao còn từn

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp