Thời Tây không muốn Khấu Túy gây chuyện, một chút cũng không muốn.

Cô sợ thầy chủ nhiệm sẽ tìm cô Khấu Y Tâm đến mắng cậu, cũng sợ cậu bị chuyển đi.

Thời Tây kìm nén nỗi oan ức và sợ hãi của mình lại, lấy di động ra vui vẻ nói: “Khấu ca, cậu mau đánh hắn đi, tớ muốn quay một video ngắn.”

Sắc mặt của Khấu Túy vốn dĩ rất u ám, giống như mây đen trĩu nặng trước cơn giông bão, động tác sẵn sàng quơ lấy chiếc ghế dựa ở cửa ném qua.

Nhìn thấy đôi mắt của Thời Tây đột nhiên sáng lên, cùng với bộ dạng phấn khích của cô, vẻ mặt lạnh lùng của cậu bỗng nhiên dịu đi.

Bầu không khí căng thẳng được xoa dịu bớt, cảm xúc muốn động thủ của Khấu Túy trong nháy mắt cũng tan biến đi một ít.

Cậu từ từ bước tới bên cạnh cô, nhận lấy cây nạng đặt nó tựa bên cạnh bục giảng.

Hai tay nhấn bả vai cô xuống, để cô ngồi trở lại ghế, cậu nhìn chằm chằm cô một lúc: “Cậu không sợ?”

Thời Tây không chịu nổi ánh mắt sắc bén như vậy của Khấu Túy, ánh mắt phiêu đãng đảo mắt đi, chỉ vào camera trên tường nói: "Trong lớp có camera, bọn họ không dám làm gì đâu.”

Khấu Túy liếc nhìn xuống, thấy hô hấp của Thời Tây nhấp nhô gấp gáp dữ dội, cũng thấy bàn tay phải đang run rẩy của cô.

Thấy thế, đôi mắt Khấu Túy nheo lại đầy vẻ nguy hiểm.

Thời Tây hấp tấp đưa tay ra sau lưng.

Bàn tay Khấu Túy ấn nhẹ lên vai cô, giống như một lời thăm hỏi cũng như an ủi trong âm thầm.

Thời Tây không biết lúc này nên nói sợ hay không sợ nên chỉ đành tự trách than thở: “Cũng là lỗi của tớ, lớn lên xinh đẹp quá làm chi.”

Khí thế nguy hiểm trên người Khấu Túy trong chớp mắt liền biến mất tăm, khóe mắt hiện lên ý cười, cậu giơ tay muốn xoa xoa đầu cô, nhưng khi sắp đặt tay lên đầu cô thì đơ lại hai giây, không hạ xuống nữa.

“Cũng đúng.” Khấu Túy cụp mắt cười: “Tây Bảo quả thật rất xinh đẹp.”

Thời Tây thở phào nhẹ nhõm, chỉ chỉ phía sau cậu.

Khấu Túy xoay người nhìn về phía tên lưu manh trước mặt, lại nhìn tên đứng ở cửa sau kia, bộ dạng của hai tên này rất giống nhau.

“Hai đứa tụi mày là sinh đôi?”

Khấu Túy cười giễu cợt: “Tao không cần biết tụi mày học lớp nào, tên là gì?”

Tôn Kiện cũng cười theo, cười một cách đầy thờ ơ: “Người anh em, tôi chỉ muốn hỏi số điện thoại của bạn học Thời Tây, muốn kết bạn với cô ấy thôi mà. Cậu chắc là Khấu Túy, người thi được 0 điểm nhỉ, cậu không phải bạn trai của Thời Tây, hình như không có tư cách ngăn cản tôi làm gì đâu.”

Khấu Túy chống nạng của Thời Tây lên mặt đất như cái quyền trượng: "Vậy mày tính sai rồi, tao là cậu của Thời Tây, mày nói xem tao có đủ tư cách không?”

Thời Tây: "..."

Được lắm, lúc này rồi cậu còn chiếm tiện nghi của cô.

Lúc này số điện thoại của Thời Khanh Hiền gọi tới, Thời Tây đeo tai nghe nghe máy.

“Tây Bảo, con gọi điện thoại cho ba à? Vừa rồi ba đang họp.”

Thời Tây nhỏ giọng nói: “Không có gì hết ạ, con chỉ là muốn... xem điện thoại của con có bị thiếu nợ không thôi.”

Bên kia đầu dây, Thời Khanh Hiền im lặng hai giây: "Lát nữa ba bảo trợ lý nạp tiền điện thoại cho con.”

Thời Tây và ba nói chuyện điện thoại xong, ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy Khấu Túy hai tay đút túi, sống lưng thẳng tắp đứng trước mặt tên lưu manh kia, cao hơn hắn nửa cái đầu, khí thế trên người mạnh mẽ áp chế tên lưu manh cợt nhả kia khiến hắn sợ hãi tới mức rụt cả hai vai.

Giọng nói của Khấu Túy rất lạnh nhạt: “Người khác mày có thể trêu chọc, riêng cậu ấy thì không được.”

“Tôi đã trêu vào rồi thì sao?”

Tôn Kiện cực kì vô lại nói: “Tôi cái gì cũng không sợ thì cậu có thể làm gì tôi? Hay là cậu định đánh tôi?”

“Cái gì mày cũng không sợ?”

Giọng của Khấu Túy không hề lạnh lùng mà ngược lại còn rất ôn hòa, mang theo chút nhã nhặn bại hoại:"Tao cũng không sợ gì cả. Thậm chí tao còn từng đến trại giam vị thành niên. Mày đã đến đó chưa? Tao có thể cho mày thử...”

Thời Tây đột nhiên lên tiếng ngăn cản cậu: “Khấu Túy.”

Vẻ mặt Tôn Kiện ngay lập tức cứng đơ lại, cố chống đỡ nói: “Cậu dám động vào tôi, tôi sẽ bắt cậu bồi thường mười vạn, không, là hai mươi vạn.”

Khấu Túy trầm tư suy nghĩ rồi gật đầu: “Chỉ bồi thường có hai mươi vạn nha, cũng không nhiều lắm, vậy thì cho nhau một cái hẹn đi, đêm nay gặp ở ngoài trường nhé? Nếu không cẩn thận đánh mày tới tàn phế, thì yên tâm, tao bồi thường được.”

Sắc mặt của Tôn Kiện hoàn toàn cứng ngắc, như là quỷ nhỏ gặp phải Đại Phật.

Tôn Kiện mấp máy môi nhiều lần nhưng không nói ra được thành lời, cũng giống như những suy nghĩ lưu manh kia của hắn, ở trước mặt Khấu Túy đều không có đất dụng võ, không đáng nhắc tới.

Khấu Túy vỗ nhẹ lên vai hắn: “Nếu sau này lại có người tới chặn cửa Thời Tây, tao mặc kệ có liên quan đến mày hay không, tao đều sẽ tìm mày, chỉ tìm mày.”

Phòng học rất yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường kêu tích tắc.

Bóng lưng Khấu Túy vẫn cao ngất như cũ, có sự thành thục vượt qua tuổi tác, một chút cũng không giống bộ dáng thiếu niên mà cậu nên có.

Ánh mắt của Thời Tây bỗng nhiên đau đớn, nhỏ giọng gọi cậu: “Cậu nhỏ, cậu còn thịt bò khô không? Cháu đói bụng.”

Thầy chủ nhiệm gọi lại cho Thời Tây, Thời Tây kể sạch sành sanh tất cả về chuyện bị cặp anh em sinh đôi chặn ở lớp cho thầy chủ nhiệm nghe.

Sau đó thầy chủ nhiệm vỗ về tâm trạng của cô, dặn đi dặn lại chuyện ông ấy sẽ tìm cặp song sinh kia nói chuyện để cho cô yên tâm.

Giờ tập thể dục và chạy bộ kết thúc, bạn học trong lớp lục tục trở về.

Khấu Túy chiếm lấy chỗ ngồi của Phương Diệc Viên, ngồi bên cạnh Thời Tây, chống cằm nhìn cô đang ăn thịt bò khô như con mèo nhỏ.

Phương Diệc Viên thở hồng hộc trở về đã tiếp được ánh mắt của Khấu Túy, vội xoay người tìm chỗ khác ngồi.

"Tớ không đánh gãy chân tên kia." Khấu Túy nhìn Thời Tây, từ tốn hỏi: “Có tính thành không giữ lời không?”

Thời Tây cúi đầu lẩm bẩm: “Tớ không phải thật sự muốn cậu đánh gãy chân tên kia.”

“Tớ biết rồi.” Khấu Túy chớp chớp đôi mi dài nhìn cô: “Tớ biết cậu vừa rồi thật sự sợ hãi.”

Thời Tây phản bác: "Tớ không có.”

Tay Khấu Túy muốn chạm nhẹ vào đầu cô, nhấc cổ tay lên mấy lần nhưng cuối cùng cũng chỉ dừng lại trên lưng ghế sau người cô.

“Có phải cậu nhớ tới cái lần vào năm lớp sáu, còn có lần vào năm lớp bảy nữa, đúng không?”

Giọng điệu Khấu Túy rất nhu hòa: “Cậu nhỏ hơn tớ sáu tháng, luôn là em gái nhỏ của tớ thì giả bộ kiên cường tới cùng với tớ làm gì!”

Thời Tây nghe thấy hai chữ em gái, kinh

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play