Thổi hơi vào lỗ tai Khấu Túy thất
bại, Thời Tây trở lại với kế hoạch nhỏ cũ rích.
Thầy dạy Sinh giảng bài ở trên bục,
Thời Tây ở dưới mặt bàn lặng lẽ dùng tờ một trăm đồng gấp trái tim.
Lát nữa tan học cô sẽ đưa trái tim
tiền cho cậu nói là do mình đã quẹt một trăm đồng trong thẻ cơm nên giờ muốn
trả lại tiền cho cậu.
Nếu Khấu Túy hỏi cô vì sao gấp tiền
thành hình trái tim, cô liền nói là sợ cậu thức đêm đột tử nên cho cậu một trái
tim dự phòng.
Thời Tây bị sự thông minh lanh lợi
của mình chọc cười ra tiếng, tiếng cười rất khẽ rất nhỏ, tràn ngập vui vẻ.
Phương Diệc Viên nghiêng đầu nhìn
cô, khẽ nhếch miệng nháy mắt với cô.
Thời Tây không hiểu, im lặng hỏi:
“Hả?”
Một giây sau, trán bị một viên phấn
đập vào.
Thời Tây ôm trán ngẩng đầu, thầy dạy
sinh trừng cô: “Thời Tây, sao em cứ núp ở dưới mãi vậy!”
“……”
Cô là học sinh giỏi nha, vì sao mấy
thầy cô đều trông coi cô vậy.
Thời Tây nhỏ giọng giải thích:
"Thầy, em không núp, em đang suy nghĩ.”
"Em suy nghĩ cái gì em nói xem,
còn có thể suy nghĩ đến bật cười?”
Thời Tây cảm giác là thầy chủ nhiệm
và các giáo viên khác đã thương lượng xong với nhau, e sợ sang năm cô không còn
là Trạng Nguyên nữa nên sẽ phải nhìn chằm chằm cô.
Thời Tây thức thời: "Thầy, em
sai rồi, em sẽ không cười nữa ạ.”
Phía sau truyền đến một tiếng cười
khúc khích, thanh âm rất quen thuộc, giống như xem trò vui, mang theo chút hả
hê trên nỗi đau của người khác.
Thời Tây quay đầu trừng mắt, Khấu
Túy không nằm sấp xuống bàn ngủ, tay cậu nâng cằm nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi
cong lên rất lớn.
Giống như đang chê cười cô —— thì ra học sinh giỏi lười học cũng sẽ bị bắt nha.
Thời Tây ảo não trừng cậu một cái,
ném trái tim đã xếp xong vào trong cặp.
Cho trái tim cái gì chứ, không cho.
Rồi sau đó ngẩng đầu nháy mắt với
thầy giáo, hai tay xếp bằng lên bàn, ngoan ngoãn nghe giảng bài.
Lúc tập thể dục giữa giờ, trong
phòng học chỉ còn Thời Tây và Khấu Túy.
Khấu Túy lấy được đặc quyền của thầy
chủ nhiệm, có thể ở trong phòng học với Thời Tây.
Thời Tây cúi đầu giải đề, giả vờ như
trong phòng học chỉ có một mình cô.
Chưa được một phút, tên xấu tính kia
đã ngồi vào vị trí của Phương Diệc Viên, ghế dựa bị kéo phát ra âm thanh cót
két.
Một chiếc cốc giữ nhiệt màu cà phê
đặt xuống bàn Thời Tây, cà phê thơm nồng tràn ngập xung quanh cô.
Là mùi thơm của hai hộp cà phê cô
mang cho Khấu Túy.
Sau đó là quyển sách sửa đề cô tặng
cậu, đặt trước mắt cô.
Ngón tay thon dài gõ gõ một đề lớn
phía trên.
Giọng cậu đứng đắn, đồng thời còn
mang vẻ không nhịn được cười: "Lớp phó thể dục, lớp phó học tập tới hỏi
bài cậu.”
Đôi mắt Thời Tây càng lúc càng trừng
lớn, chuyển đến trên mặt cậu.
Lại từng chút chuyển đến quyển sách
trước mặt.
Đây là sách sửa đề vật lý của cô, cô
nhớ rõ rành rành, ngày đó ở hiệu sách cũ, quyển sổ tay vật lý của cô bị người
ta mua mất.
Cô còn nhảy ra đuổi theo, không chỉ
không lấy lại được, còn bị bốn người kia theo thứ tự là đầu lâu, bím tóc bẩn
thỉu, người đàn ông ngậm thuốc lá và người khổng lồ xanh dọa chạy mất.
“Anh trai.” Thời Tây không thể tin
được nói.
“Cậu đi cướp hả?”
Khấu Túy nằm lên trên bàn, ngửa đầu
nhìn cô: "Đúng vậy. Tớ không đùa với cậu.”
Thời Tây cúi đầu nhìn Khấu Túy, rút
sổ ghi chép từ dưới trán cậu ra.
Trên đó có tên cô, còn có ghi chép
của cô, Thời Tây xác nhận chính là sổ ghi chép của mình: "Cậu lấy từ đâu
ra vậy?"
Khấu Túy nhìn vào ánh mắt khiếp sợ
lại hoang mang của cô, hai tròng mắt đen trắng rõ ràng mở rất to, hai cánh môi
trên dưới khẽ nhếch, có thể thấy cô mờ mịt cuộn lưỡi nhỏ lại.
Đầu lưỡi Khấu Túy lướt qua đôi môi
đã khô khốc của mình, nói thật: "Mua.”
“…”
Phí lời.
“Thế cậu mua ở đâu?”
Khấu Túy nhớ lại địa điểm mua, vẫn
thành thật như cũ: "Mua ở chỗ của một người rất xinh đẹp.”
Thời Tây nhớ người quản lý tiệm sách
cũ cũng từng nói người mua kia rất đẹp trai, nghĩ như vậy, việc Khấu Túy có thể
mua lại sổ ghi chép của cô, là một chuyện rất có duyên phận.
Sự vui vẻ của Thời Tây viết hết lên
mặt, cười đến mức cơ mặt căng cứng: "Coco, cậu biết điều này nói lên gì không?"
“Cái gì?”
Khấu Túy phối hợp cười hỏi:
"Nói rõ chúng ta có duyên phận?”
Là cực kì có duyên phận.
Bất quá Thời Tây không muốn thừa
nhận, sợ bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Rất do dự, muốn thử chọc thủng tâm
tư nhỏ bé nhưng lại sợ chọc thủng rồi cậu sẽ không bao giờ trêu chọc cô nữa,
còn trốn tránh cô gì đó.
Thời Tây cười nói: "Không phải
đâu.”
Khấu Túy nhướng mày.
Thời Tây mở sổ ghi chép ra, đưa một
tờ đề trắc nghiệm lớn bao gồm kiến thức trọng điểm của nhiều chương cho cậu
làm: “Điều này chứng tỏ dưới sự dạy dỗ của tớ, cậu nhất định sẽ thi đậu đại
học.”
“…”
“Nào, đề này.” Thời Tây lấy tờ giấy
trắng ra, hưng phấn nói: "Tớ giảng cho cậu một lần sau đó cậu nói lại cho
tớ một lần.”
Giọng Thời Tây rất mềm mại, từ nhỏ,
giọng của cô đã là kiểu giọng này, mềm mại như một miếng kẹo dẻo.
Lúc giảng bài, thỉnh thoảng sẽ lặp
lại một câu hai lần, coi cậu như bạn nhỏ ba tuổi dỗ dành.
Kiến thức trọng tâm cùng với chỗ ra
đề từng cái đều liệt kê ra giấy, chữ viết khéo léo xinh đẹp rõ ràng, mỗi một
cái đều tỉ mỉ giảng cho cậu nghe, còn muốn cậu học thuộc lòng lặp lại một lần.
Khấu Túy chăm chú lắng nghe, thật sự
không nhịn được trêu cô: "Cô giáo Thời Tây, bước này em nghe không hiểu.”
Thời Tây nghiêm túc: ‘Bước nào?”
Khấu Túy đưa tay chỉ vào hàng thứ
năm của đề thi: "Bước này.”
Đồng thời, Thời Tây cũng đưa tay
chỉ: "Bước này sao?”
Thời gian bỗng nhiên dừng lại.
Hai người cùng chỉ vào một nơi.
Đầu ngón trỏ của Thời Tây vừa vặn đè
trên ngón trỏ của Khấu Túy.
Giống như bị điện giật, có dòng điện
tê tê truyền vào ngón tay Thời Tây, nhanh chóng truyền tới trên mặt.
Động tác chỉ diễn ra trong tích tắc,
Thời Tây vừa chạm vào đã rời đi, tuy nhiên mặt cô cũng đã nóng bừng lên.
Khấu Túy cũng bị giật mình trong
chốc lát, sau khi Thời Tây rút ngón tay về, ngón trỏ của cậu liền nhẹ nhàng
cuộn tròn.
Viền tai không dễ nhận ra đỏ lên.
Bầu không khí mập mờ hoảng hốt chỉ
trong nháy mắt, không biết ai phá vỡ sự xấu hổ nhỏ này trước, tiếp tục giảng
đề.
Khấu Túy ghé vào trên bàn, mu bàn
tay che lỗ tai phiếm hồng lại, nghiêng đầu nhìn cô, rất nghiêm túc lắng nghe.
Thời Tây mất tự nhiên cũng không kéo
dài lâu, sau khi Khấu Túy nhiều lần hỏi cô cùng một vấn đề, bỗng nhiên cảm thấy
không thích hợp.
Thời Tây nặng nề gọi cậu:
"Coco.”
Khấu Túy nhướng mày nhìn cô, cuối
cùng cậu chịu không nổi nickname nữ tính Coco này, im lặng một lúc.
Chậm rãi mở miệng: “Thỉ.”
“……”
Thật khó nghe.
Thời Tây đề nghị: "Coco, cậu có
thể gọi tớ là Tây Tây.”
Khấu Túy: "Thỉ.”
Thời Tây tức giận đánh cái “ bốp”
vào đầu cậu: "Khó nghe quá!”
Khấu Túy bị đánh cũng không trốn,
ngược lại vui ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).