Sau khi tiết vật lý kết thúc, Thái Nguyên cầm một quyển sách đập mạnh lên bàn, vang lên một tiếng cạch: "Khấu Túy, theo tôi ra ngoài!"

Thời Tây thấy chết không sờn đứng lên.

Thái Nguyên quay đầu nhìn cô: "Em tên Khấu Túy à?”

Thời Tây vội vàng lắc đầu.

Thái Nguyên chĩa ánh mắt vào cô: "Em ngồi xuống cho tôi, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với em sau.”“…”

Thời Tây ngoan ngoãn ngồi xuống, quay đầu nhìn Khấu Túy.

Khấu Túy bình tĩnh nhàn nhã cầm lấy cốc giữ nhiệt lên nhấp một ngụm trà, mấy chiếc lá dài nhỏ dính vào bên môi nhưng cậu không thèm để ý liếm hết vào trong miệng, thong thả nhai nhai lá.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Khấu Túy nhướng mày nhìn Thời Tây.

Trong đôi mắt trong veo của Thời Tây tràn ngập nỗi lo lắng cùng lực bất tòng tâm, cùng với ý nghĩ ‘cậu làm ơn hãy biết sai mà sửa đi’.

Khấu Túy nhíu nhíu mi, lúc đi qua bên cạnh Thời Tây, ném một gói thịt bò khô cho cô: “Mèo nhỏ, không có cá chua ngọt nên cậu ăn thịt bò khô trước đi.”

Miệng Thời Tây phản ứng nhanh hơn não, theo bản năng nói: “Cảm ơn cún con.”

Khấu Túy cau mày liếc cô: “Không có gì heo con.”

“…”

Khấu Túy một tay đút túi, nhàn nhã lững thững đi ra khỏi lớp, toàn thân cậu từ trên xuống dưới đều luôn có loại khí chất bình tĩnh thong dong.

Cái gáy của cậu thẳng tắp, bả vai cũng thả lỏng giống như đang tản bộ ở vườn hoa sau nhà mình, đồng thời khi cậu bước đi hõm sau đầu gối chân luôn kéo căng thẳng băng, lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp.

Thời Tây xé mở gói đồ ăn vặt, gặm thịt bò khô như con mèo nhỏ, chống cằm nhìn bóng lưng cậu. Làn da phía sau cổ của Khấu Túy từ dưới mái tóc ngắn đến cổ áo rất trắng, sợi dây ngũ sắc đeo ở tay phải từ trong tay áo đồng phục học sinh lộ ra ngoài, lắc qua lắc lại giống như đang đánh đu.

Khấu Túy đi ra trước cửa lớp, bỗng nhiên quay đầu nhướng mày: "Cháu gái, cháu có thể đừng nhìn nữa được không?”

“……”

Sao cậu lại đáng ghét như vậy chứ.

Phương Diệc Viên cảm thấy hứng thú với quan hệ giữa Thời Tây và Khấu Túy đã lâu rồi, mà không chỉ có riêng Phương Diệc Viên, các bạn học ở trong lớp đều cảm thấy hứng thú với quan hệ của hai người đó.

Dù sao cũng là do cứ tới lúc tan học Thời Tây đều nhảy đi tìm Khấu Túy, vừa rồi cô còn ngang nhiên giúp Khấu Túy gian lận.

Phương Diệc Viên chia thạch trái cây cho Thời Tây ăn, hỏi cô: "Thời Tây, cậu và Khấu Túy có phải là thanh mai trúc mã vô ưu vô lo, ngoài ra còn có quan hệ đính ước từ bé không?"

“Không phải đâu.” Thời Tây cũng muốn mời Phương Diệc Viên ăn vặt, liền lục cặp tìm thẻ học sinh của mình nói: “Cậu ấy là cháu trai lớn của tớ đó, vai vế của tớ lớn hơn, hai người bọn tớ là họ hàng gần trong vòng ba đời.”

“......Nhưng vừa rồi tớ nghe thấy cậu ấy gọi cậu là cháu gái mà.”

Thời Tây gật đầu: "Mấy đứa vai vế nhỏ thường sẽ không chịu phục, tớ thân là dì của cậu ấy nên đành cứ thế cưng chiều cậu ấy vậy.”

Nói xong, Thời Tây liền lôi cặp sách ra hết, lục lọi từng ngăn cặp và túi nhỏ bên trong: "Viên Viên, thẻ học sinh của tớ mất rồi.”

"Hả? Cậu tìm lại xem, có khi nào để quên ở nhà không.”

“Không có.” Thời Tây bối rối nói: “Tớ vẫn luôn để ở trong cặp, chưa từng lấy ra ngoài.”

Khấu Túy đi ra ngoài chưa tới hai phút đã trở lại, trực tiếp đi tới trước mặt Thời Tây, kéo ghế dựa bên cạnh ngồi xuống trước mặt cô, nâng cằm nhìn chằm chằm.

Thời Tây còn chưa tìm ra thẻ cơm, không rảnh để ý đến cậu, lật qua lật lại tìm kiếm.

Cô không phải tiếc gì thẻ cơm, chỉ là khi muốn tìm thứ gì đó

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play