Sắc trời đen kịt, mưa to gió lớn. Trong rừng tối om, nhân mã đều là bóng đen dày đặc, cành cây lao xao dữ dội, lá cây bị gió thổi đập vào mặt. Mũ áo tơi không che chắn nổi, hạt mưa lạnh lẽo tạt vào mặt, Hạ Hầu Liễm gần như không mở nổi mắt, cứ cắm đầu phi ngựa chạy về phía trước.
Xe ngựa Phúc Vương rơi xuống vũng bùn, mọi người sôi nổi xuống ngựa đẩy xe, Hạ Hầu Liễm phụ đẩy bánh xe sau. Dưới màn mưa tầm tã, mọi người đồng loạt hô khẩu hiệu, Phúc Vương trong xe ngựa ló cái mặt mập mạp ra khỏi mành, song lại bị mưa tạt cho chui ngược vào trong. Sàn xe ngựa của Phúc Vương cứng và dày, rất nặng, vất vả lắm mới đẩy được một chút, Hạ Hầu Liễm cắn răng dùng hết sức bình sinh đẩy về phía trước, bánh xe trồi lên, bùn văng tứ tung lên mặt hắn, xe ngựa thuận lợi lên khỏi hố.
Hắn chưa kịp lau mặt đã vội vã leo lên ngựa, lúc Tư Đồ Cẩn xoay người sang đưa cho hắn một chiếc khăn. Đường sá thế này thật sự khó mà chạy nhanh, may mà đến một thôn trang, Phúc Vương hạ lệnh dừng chân nghỉ ngơi tại đây, Thẩm Quyết không có ý kiến, một hàng bốn mươi người đều vào thôn. Trong thôn chỉ có mỗi Tiền viên ngoại đón tiếp bọn họ, tòa nhà ba lối ra ba lối vào vẫn không đủ sức chứa, Hạ Hầu Liễm và nhóm phiên tử đành phải ngủ dưới đất trong từ đường. Chỉ có Thẩm Quyết và Phúc Vương có phòng riêng.