Phôi thai này
của Vân Khuynh phản ứng có hơi mạnh.
Đi bệnh viện
kiểm tra thì cuối cùng được xác nhận là thai đôi.
Tin này khiến
cho Vân khuynh và Sở Diệu vô cùng chấn động, lúc trước chỉ nghĩ đến việc mang
thai đứa thứ hai thôi, lại không chuẩn bị tốt cho việc mang thai lần thứ hai có
đến hai bé con.
Sau khi kinh
ngạc, Vân Khuynh lại mừng rỡ, việc mang thai đôi này, từ xưa đến này đều giống
như một chuyển rất đáng để vui mừng.
Là chuyện mà
nói ra ai cũng phải ngưỡng mộ.
Sở Diệu lại
ngược lại, sau khi kinh ngạc thì đến lo lắng, lúc Vân Khuynh mang thai Sơ Sơ,
một đứa thôi mà đã cực khổ như vậy rồi, nếu như là thai đôi, vậy là càng mệt
càng khổ hơn sao.
Ra khỏi bệnh
viện, sắc mặt của Sở Diệu vẫn luôn không được tốt, sau khi về đến nhà, anh nghĩ
ngợi rồi vẫn lên tiếng nói.
“Bà xã, hay là
chúng ta không cần cái thai này nữa.”
“Vì sao?” Vân
Khuynh bị anh dọa một cái, sao lại không cần cái thai này nữa chứ, cũng không
phải nó phát triển tốt.
“Em khoan hẵng
vội, ngồi xuống nghe anh nói này.” Sở Diệu ôm lấy vai cô để cô ngồi xuống bên
mép giường: “Lúc em mang thai Sơ Sơ có bao nhiêu cực khổ em còn nhớ không? Nói
không chừng mức cực khổ của việc mang thai đôi còn hơn mang thai đơn nhiều lần,
chúng ta có thể phá đi trước, qua một khoảng thời gian nữa rồi mang thai lại
nhé.”
“Không được,
anh xem con cái là gì chứ, không phải nói có là có được, lỡ như phá đi rồi thì
không mang thai lại được nữa thì sao? Con cái và bố mẹ đều có duyên phận đấy.”
Vân Khuynh biến sắc, cô không ngờ Sở Diệu lại nghĩ đến hướng này.
Nếu như điều
kiện trong nhà không được tốt, không nuôi nổi thai đôi, thì đó là chuyện không
còn cách nào khác, chỉ có thể phá đi, nhưng điều kiện trong nhà không hề tệ, có
thể nuôi nổi thai đôi, vậy sao có thể nói ra lời phá cái thai này đi rồi mang
thai khác lại được chứ.
“Em đừng kích
động, anh chỉ là đang bàn bạc với em thôi.” Sở Diệu cũng biết suy nghĩ của mình
có chút hoang đường, dù gì cũng là hai sinh mệnh nhỏ, nói Sở Diệu tàn nhẫn cũng
được, vô tình cũng được, chủ yếu là Sở Diệu nghĩ cho Vân Khuynh, mà không cân
nhắc cho những đứa con chưa chào đời kia.
Hơn nữa cho dù
là Sơ Sơ, trong lòng Sở Diệu, Vân Khuynh vẫn quan trọng hơn.
Giống như trong
lòng của bố anh vậy, nhất định mẹ sẽ quan trọng hơn anh và Sở Huyền.
“Không thể bàn
bạc, em không đồng ý, chúng ta là bố mẹ của con, chứ không phải là người chi
phối con cái, chúng ta không thể quyết định sự sống chết của con, nếu như nói
bé con này có chỗ nào không được tốt, vậy thì hết cách chỉ có thể phá đi, nhưng
bé con đều rất khỏe mạnh, em nhất định phải sinh con ra, nếu không em sẽ hối
hận cả đời này.”
Có Sơ Sơ, Vân
Khuynh bèn biết được làm mẹ vui đến nhường nào, thai đôi khiến người khác
ngưỡng mộ không thôi, sao cô có thể nói bỏ là bỏ được, cô không hề ích kỷ như
vậy.
“Được được, nếu
em đã không đồng ý, vậy anh sẽ không nhắc đến nữa.” Sở Diệu rõ ràng cảm thấy
được cảm xúc không được đúng lắm của Vân Khuynh, không muốn nói thêm gì nữa,
tránh để cô phải quá kích động.
Thôi vậy, có lẽ
đây là ý trời.
Trong lòng Sở
Diệu cũng không h� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.