Minh Thành tháng tám, tiếng ve ríu
rít bên tai, giống như muốn trút hết sức lực đã giấu kín mấy năm để cố gắng giữ
lại mùa hè khó có được này.
Nhưng trong cả hội trường lớn nhất
của Minh Thành lúc này, khí lạnh chỉ khiến người khác cảm thấy đến mức nổi cả
da gà, Lâm Khuynh xoa xoa cánh tay, sớm biết vậy thì đã đem theo một chiếc áo
khoác.
Có điều vẫn ổn, rất nhanh nữa sẽ đến
lượt cô, cũng sẽ kết thúc nhanh thôi.
Cuộc thi vật lý trung học phổ thông
quốc gia một năm một lần, năm nay được tổ chức cuộc thi chung kết và lễ trao
thưởng ở Minh Thành, giáo viên đã nói trước với cô, cô sẽ nhận được giải xuất
sắc nhất chung cuộc hay thường được gọi là giải vàng, đây cũng là giải có ý
nghĩa nhất trong cuộc thi này.
Trên bục đang tiến hành giao lưu
giữa giờ, mục tiếp theo là giải tranh luận xuất sắc nhất, tiếp đó là mục giải
thưởng xuất sắc nhất chung cuộc.
Cô tập trung tinh thần nhìn trên
bục, điện thoại ở trong bọc quần reo lên vài cái, cô cúi đầu nhìn một cái, là
em họ.
Lâm Hồng Huy: [Chị đi đâu vậy, nhanh
đến bệnh viện số 1 thành phố, bố mẹ tôi vì chuyện của chị mà cãi nhau đánh
nhau, bố tôi vào phòng phẫu thuật rồi, nếu chị còn có chút lương tâm thì nhanh
về đi.]
Nhìn thấy ba chữ “phòng phẫu thuật”,
Lâm Khuynh vô thức hít thở không thông, sao cậu lại vào phòng phẫu thuật được
chứ? Không phải khi sáng còn đang yên lành sao.
Cô gõ tin nhắn hỏi xem có chuyện gì.
Tin nhắn tiếp tục được gửi đến, lại
không trả lời câu hỏi của cô.
[Bác sĩ thông báo bệnh tình nguy
kịch rồi, rốt cuộc lúc nào chị tới.]
[Nếu không phải vì một ngôi sao chổi
như chị, bố mẹ tôi cũng sẽ không cãi nhau, sao chị lại không biết xấu hổ mà
không tới thăm bố tôi.]
Nhịp tim Lâm Khuynh tăng nhanh, cả
người lạnh buốt, cô cắn môi trong vô thức, đôi môi hồng hào ban đầu bởi vì bị
cắn mà trở nên trắng bệch, cô nắm chặt lấy điện thoại, nhìn trên bục một cái,
rồi lại nhìn vào màn hình một cái, bây giờ cậu Lâm là người thân duy nhất đối
xử tốt với cô...
Ngồi phía sau bên phải cô có một bạn
nam tuấn tú cũng đang cúi đầu xem điện thoại, trên đuôi mắt Sở Diệu có vài phần
bất cần, tùy ý nhìn trên màn hình điện thoại một cái, trong nhóm có mấy người
lại đang đòi mạng.
Hứa Trí: [Anh Diệu, cậu nhìn thấy
học bá giành lấy vị trí đứng đầu của cậu chưa?]
Hà Tử Khiên: [Chỉ thua một điểm,
đáng tiếc quá, anh Diệu đừng có run sợ đấy, lên đó xin cái phương thức liên
lạc, lần sau chúng ta đánh bại cậu ta.]
Nghiêm Lưu: [Đã lớp mười hai rồi,
còn cái mông ấy.]
“Tiếp sau đây là tiết mục trao giải
tranh luận xuất sắc nhất, người chiến thắng là Sở Diệu đến từ trường THPT số 1
Lệ Thành, xin mời bạn học Sở Diệu lên bục nhận giải, mọi người vỗ tay hoan
nghênh bạn!”
Sở Diệu đút bừa điện thoại vào trong
túi quần, đứng dậy đi lên.
Anh đi ra từ chỗ ngồi của mình, một
chân anh bước vào lối đi, lúc quay người lại thì bị một bạn nữ nhỏ mềm đụng
phải, anh lùi về sau một bước.
Bạn nữ cúi thấp đầu, tóc buộc đuôi
ngựa, chỉ có thể thấy được nửa mặt, trong đầu anh vô thức hiện ra một từ - búp
bê sứ.
Giống mấy con búp bê được đặt trong
căn phòng nhỏ bí ẩn, trắng tinh nhìn không giống người thật.
“Xin lỗi, xin lỗi...” Lâm Khuynh đi
vội quá, không để ý đường, trong phút chốc, một hương bạc hà xộc vào mũi, cô
khẽ hít hà, không kịp nghĩ nhiều mà vội vàng xin lỗi, sau đó không đứng lại đó
nữa mà chạy ra khỏi hội trường.
Trong giọng nói hoảng loạn của cô có
mang theo sự mềm mại ngọt ngào, giống như kẹo bông, Sở Diệu ngơ ngác vài giây
rồi tiếp tục bước lên phía trước, một tình tiết nhỏ như vậy không ai quan tâm
đến, khi anh đứng trên bục nhận thưởng, vừa đúng lúc nhìn thấy tóc đuôi ngựa
của cô tung bay, biến mất trong tầm mắt.
Lâm Khuynh chạy một mạch ra cửa, một
luồng nhiệt ập đến, từ quá lạnh đến quá nóng, da thịt và trái tim Lâm Khuynh
đều phải trải qua hai trạng thái nóng và lạnh.
Cô vẫy tay bắt taxi, ngồi vào trong
xe, những ngón tay trắng nõn nắm chặt điện thoại, câu cuối cùng trên giao diện
điện thoại rất ngắn – [Nuôi con hoang lại bạc tình vô ơn.]*, chỉ mấy chữ ngắn
ngủi, lại giống như một con dao sắc bén đâm vào lòng ngực của Lâm Khuynh.
*Có
liên quan đến một thành ngữ: Thành ngữ này liên quan đến chim bồ câu và chim ác
là, nhưng ở đây tác giả đổi thành con hoang, con ghẻ (con nuôi, không phải con
ruột của mình), chim bồ câu (con hoang – Lâm Khuynh) được nuôi ở trong ổ của
chim ác là (nhà cậu mợ Lâm Khuynh) và xem chim bồ câu non (con hoang) như con
ruột nhưng khi lớn lên thì những con chim bồ câu này lại đẩy những con chim ác
là non khác ra khỏi tổ và chiếm giữ luôn tổ. Ý chỉ ở đây là đã ở nhờ mà còn bạc
tình, vô ơn, luôn mang trong mình những ý đồ xấu xa. Sở Diệu ôm lấy giải thưởng trong
người quay lại chỗ ngồi, đặt xuống một cách tùy ý, trong đôi mắt hẹp dài hé ra
một tia sáng, ánh mắt anh nhìn chằm chằm trên bục, tiếp theo chắc là mục trao
giải người xuất nhất chung cuộc.
Là cái người đạt được giải vàng chỉ
hơn anh một điểm kia.
Vốn dĩ anh không muốn đến lần trao
giải này, nhưng anh thật sự rất tò mò cái người đứng nhất này, con người đều có
lòng hiếu thắng.
“Tiếp sau đây xin mời bạn học lên
nhận giải xuất sắc nhất chung cuộc, Lâm Khuynh đến từ lớp 11 của trường THPT số
1 Minh Thành lên bục nhận giải.”
Lời của người chủ trì mới nói ra, cả
hội trường có chút nhốn nháo, đạt được giải thưởng này có nghĩa là bạn sẽ có tư
cách tuyển thẳng vào đại học Hoa Đông, trường đại học tốt nhất ở Trung Quốc,
tương đương với việc còn chưa bắt đầu lớp 12 thì đã kết thúc không cần phải học
nữa rồi.(Abilene X T Y T)
Sở Diệu cũng không ý thức được, lông
mày anh nhăn lại, một người luôn bình tĩnh như anh cũng có lúc sẽ trở nên căng
thẳng.
Nhưng sau khi nhốn nháo thì lại im lặng
đến lạ thường, bởi vì không có ai đứng lên, ánh mắt của mọi người đều đang tìm
người đạt giải này, trong hội trường bắt đầu lần lượt nghị luận.
Cuối cùng người chủ trì đứng trên
bục thông báo xác nhận: “Rất đáng tiếc, bạn học Lâm Khuynh vốn không đến hội
trường, theo quy định của cuộc thi, nếu như không thể đến hội trường thì có thể
nhờ người nhận giải thay, nếu không thì coi như chủ động từ bỏ, nhưng bạn học
Lâm Khuynh đã không đến đây và cũng không nhờ người nhận hộ, coi như chủ động
từ bỏ, giải thưởng xuất sắc nhất chung cuộc lần này cứ theo thứ tự, đổi thành
bạn học Sở Diệu đến từ trường THPT Lệ Thành, mời bạn Sở Diệu lên bục nhận
giải.”
Sở Diệu nhíu mắt.
Lâm Khuynh ở phòng cấp cứu hỏi chỗ
phòng phẫu thuật ở đâu, cô cũng không chờ thang máy, leo lên ba bậc một lần.
Cách tầng sáu chỉ còn hai bậc thềm,
một chân cô mềm nhũn ngã thụp xuống đất, đầu gối cô đập mạnh xuống bậc thềm,
hốc mắt cô đẫm lệ vì cơn đau bất ngờ.
May mà cô bám vào tay vịn, nếu không
thì lại sợ lăn từ trên lầu lăn xuống.
Cô giơ tay lau đi nước mắt, nhịn đau
đi lên, mợ Dương Hà đang đi tới đi lui trước phòng phẫu thuật, em họ Lâm Hồng
Huy đang ngồi một bên chơi điện thoại.
“Mợ Dương, cậu Lâm sao rồi ạ?”
Dương Hà vừa nhìn thấy Lâm Khuynh,
sắc mặt càng xấu đi, mở miệng bèn lạnh lùng chất vấn: “Sao tao biết được, lúc
tìm mày thì không thấy bóng dáng đâu, bây giờ tới đây làm gì?”
“Xin lỗi mợ Dương, hôm nay con có
buổi lễ trao giải.” Lâm Khuynh cúi thấp đầu, giọng nói ấp úng, cô biết mợ Dương
đang tức giận.
“Vậy giải thưởng đâu? Giải thưởng ở
đâu?”
“Con đi vội quá, vẫn chưa bắt đầu.”
“Mở miệng toàn là lời nói dối, một
bà già đã chết thì có thể nuôi được thứ tốt lành gì chứ.” Dương Hà rõ ràng
không tin Lâm Khuynh cho dù là nửa chữ.
Nghe thấy bà ta nói như vậy, Lâm
Khuynh ngẩng đầu nhìn thẳng đối mắt với bà ta, viền mắt đỏ ửng nhưng lại rất
bướng bỉnh: “Mợ Dương, mợ có thể mắng con, nhưng đừng mắng bà ngoại.”
“Tao cứ mắng đó thì làm sao? Mày đủ
lông đủ cánh rồi, còn dám trừng tao, xem tao có đánh chết mày không.” Dương Hà
giơ tay đánh Lâm Khuynh.
Lâm Khuynh theo bản năng đưa cánh
tay lên chặn lại, cô lùi về sau mấy bước.
“Người nhà của Lâm Nhuệ Chí ở đâu?”
Có y tá đang gọi, Dương Hà vì để ý mặt mũi, cũng không nói gì nữa mà rời đi.
Lâm Khuynh thở ra một hơi, cô đi đến
trước mặt Lâm Hồng Huy: “Rốt cuộc cậu Lâm bị làm sao?”
“Ôi, chị còn không biết ngại mà còn
đến đây hả, nếu không phải vì chị, bố mẹ tôi có thể cãi nhau sao? Bố tôi ngã
một cái, mặt bị kẹt trong kính thủy tinh, tôi nói cho chị biết, nếu như bố tôi
có mệnh hệ gì, tôi sẽ không tha cho chị đâu!”
Lâm Hồng Huy cất điện thoại đi rồi
đứng dậy, mặc dù chỉ mới mười lăm tuổi, lại cao hơn Lâm Khuynh mười bảy tuổi
nửa cái đầu, giọng nói hung dữ giống như đối mặt với kẻ thù, mà không phải đối
mặt với chị họ.
“Vì sao cãi nhau?” Lâm Khuynh giống
như không nghe thấy lời nói hung ác của Lâm Hồng Huy, cô muốn biết chân tướng.
“Còn không phải vì bà nội thiên vị,
tôi mới là cháu của bà, mà bà lại đưa tài sản cho chị, chị còn không biết xấu
hổ mà nhận hả? Ăn cơm nhà tôi, dùng đồ nhà tôi, bây giờ đến cả tài sản cũng
muốn giành với tôi, có còn mặt mũi nữa không vậy?”
Nhà họ Lâm không tính là quá giàu
có, hơn hai trăm nghìn tệ không phải là một con số nhỏ. Lâm Khuynh rõ ràng có
nhà của mình, mà lại cứ dựa vào nhà của bọn họ, chiếm đoạt đi tất cả những của
cải vốn thuộc về cậu kia, dựa vào đâu chứ?
“Tiền mà bà ngoại đưa cho chị là
tiền nuôi dưỡng mà bố chị cho chị, không phải của các người.” Lâm Khuynh cắn
chặt răng, không để nước mắt rơi xuống, đây không phải lỗi của cô.
Lời này vừa đúng lúc Dương Hà nghe
thấy: “Này, mày nói cái gì đấy? Con nha đầu thối nhà mày, bố mày có tiền như
vậy, sao mày không đi tìm bố mày đi? Ở nhà tao mười mấy năm, không cần trả một
chút tiền nào sao?”
Dương Hà vốn không thích bà già kia
ở trong nhà, còn đem về cho bà ta một đứa con ghẻ, có bố mà không tìm mà cứ ở
nhà bọn họ cho được, oan ức cho con bà ta, có lý nào là vậy chứ.
“Mợ Dương, phí nuôi dưỡng của con
vốn là sáu trăm nghìn tệ, bà ngoại đã đưa cho mợ ba trăm nghìn tệ, mợ còn muốn
thế nào nữa?”
Vì để cô có thể sống yên ổn, khi còn
sống bà ngoại còn đưa tiền lương hưu cho mợ Dương, nếu như không phải bởi vì
trong tay bà ngoại có ba trăm nghìn tệ đó, sợ rằng sớm đã bị đuổi ra khỏi nhà
rồi.
Lúc bà ngoại còn sống, mợ Dương còn
nhân nhượng, đợi khi bà ngoại mất đi, mợ Dương xem cô như cái đinh trong mắt,
cái gai trong thịt, hận không thể nuốt sống cô.
Là cậu Lâm luôn bảo vệ cô, nhưng
cũng bởi vì chuyện của cô, hai người vẫn luôn cãi nhau liên tục, lần này cãi
nhau đến mức phải tới bệnh viện.
“Không có nhà họ Lâm bọn tao, mày đã
sớm chết rồi, chỗ tiền đó đều là của bọn tao!” Dương Hà chống nạnh nguyền rủa,
nếu như không phải đang ở ngoài phòng phẫu thuật, e rằng âm thanh to đến mức
sập cả tầng nhà.
Nhưng cho dù là như vậy, cũng vẫn có
y tá đến nhắc nhở yên lặng.
“Mày cút cho tao, tao không muốn
thấy mặt mày nữa, cút càng xa càng tốt.” Lưng Dương Hà đối diện với Lâm Khuynh,
nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô thì lại tức giận, tốn biết bao nhiêu tiền
mới nuôi ra một đứa con gái lớn như vậy, nếu như chỗ tiền đó cho Tiểu Huy thì
không biết tốt đến bao nhiêu.
Lâm Khuynh cùng không muốn làm ồn ở
đây, cô đi ra ngoài vài bước, nhưng lại không rời đi, đứng ở chỗ Dương Hà không
nhìn thấy, cô cắt rách cả môi, mùi máu ngập tràn cả miệng, nước mắt cuối cùng
không nhịn được nữa mà lã chã rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống trên sàn
nhà.
Sở Diệu ôm lấy hai cái cúp quay về
khách sạn, mới ngồi xuống, âm thanh thông báo trong nhóm vang tới, anh không
nhận máy, anh gửi hình ảnh cái cúp vào trong nhóm.
Tiếp đó đúng là nháo nhào cả lên, cả
nhóm người gõ chữ lách cách, cách một màn hình cũng có thể cảm nhận thấy âm
thanh gõ bàn phím.
Hứa Trí: [Đm, chuyện gì vậy, sao cậu
lại bâng giải vàng về luôn rồi.]
Hà Tử Khiên: [Anh Diệu à, không phải
cậu giành cúp của người ta đấy chứ.]
Sở Diệu giải thích: [Lâm Khuynh
không đến, giải thưởng trao theo thứ tự.]
Ngụy Chi Dật: [Đm, anh à, anh lượm
hời được giải nhất luôn à, nên đi mua vé số đi.]
Nghiêm Lưu: [Nghe nói giải vàng được
tuyển thẳng vào Hoa Đông, chết rồi, anh Diệu không thể cùng bọn mình cùng nhau
nỗ lực học tập nữa rồi.]
...
Sở Diệu không để ý tới mấy lời nhộn
nhào trong nhóm nữa, anh vứt điện thoại xuống rồi móc kẹo bạc hà từ trong túi
cho vào trong miệng.
Đạt được giải vàng vốn là một chuyện
nên vui, nhưng không biết sao lại không thể vui nổi.
Nhìn đoàn người tấp nập ở ngoài
đường, anh nghĩ rốt cuộc có chuyện gì mà lại khiến cho Lâm Khuynh không cần đến
cả giải vàng có thể tuyển thẳng vào Hoa Đông kia luôn chứ?
Là khinh thường sao, hay là xảy ra
chuyện nào khác?
Trong đầu Sở Diệu lởn vởn tới nửa
khuôn mặt trắng tinh kia, có phải cũng xảy ra chuyện cấp bách quan trọng giống
như cô ấy, mới hoảng loạn rời khỏi mà không nhìn đường như vậy.
Hàm răng đang nhai kẹo bạc hà của Sở
Diệu bỗng dừng lại, cái người đó, có phải là Lâm Khuynh không?
Lâm Khuynh Lâm Khuynh, nghe tên thì
có vẻ là nữ.
Nhưng lại thấy thì không thể nào,
nếu như là cô ấy, vậy thì có chuyện lớn đến mức nào, còn chưa đến mấy phút nữa,
rõ ràng chỉ còn mấy phút nữa đã đến lượt cô rồi.
Sở Diệu khuấy lưỡi, vị thanh mát của
kẹo bạc hà hòa tan trong miệng, làm cho đầu anh có chút tỉnh táo.
“Ting ting ting...” Âm thanh chấn
động của điện thoại lôi Sở Diệu hoàn hồn lại, anh xoay người đi lấy điện thoại,
là Ngụy Chi Dật.
“Alo, anh, anh đi đâu rồi, trong
nhóm náo nhiệt như vậy mà anh cũng không trả lời tin nhắn.”
“Có chuyện gì sao?” Giọng nói của Sở
Diệu lạnh lẽo, giống như giọt sương động trên ngọn cỏ vào buổi sáng.
Ngụy Chi Dật
cũng đã quen rồi, trong cái nhóm này, Sở Diệu là cái người điềm tĩnh nhất, cho
dù trời có sập xuống e rằng anh cũng không nhíu mày một cái, có sự trầm ổn chín
chắn không thuộc về lứa tuổi này.
“Mẹ em nói
món gà nướng đất sét của Minh Thành không tệ, bảo mai anh về mang theo hai
con.”
*叫花鸡: Gà nướng đất sét (gà được gói vào lá sen sau đó bọc
một lớp đất sét bên ngoài và nướng chín.) “Rốt cuộc là
cô muốn ăn hay là tên nhóc nhà em muốn ăn?” Sở Diệu quay người đi tới tủ lạnh
lấy một chai nước lạnh.
“Mẹ em, chắc
chắn là mẹ em, xin anh mà.” Nụ cười lấy lòng của Ngụy Chi Dật truyền tới, nếu
như cậu ta nói cậu ta muốn ăn, thì có thể nhờ Sở Diệu mua không, còn bị đuổi ra
khỏi nhà.
Anh ngồi
xuống vặn nắp chai ra: “Được, biết rồi.”
Sở Diệu uống
một ngụm nước lạnh, mới ăn kẹo bạc hà, lại uống nước lạnh, cả cổ họng anh dường
như lạnh thêm mấy phần, trong cái thời tiết nóng rực này giống như quay lại mùa
đông vậy.
“Anh, nhất
định phải tới mấy ngõ cũ mua, cái vị đó mới đúng là chính thống, mới ngon ạ...”
Sở Diệu giơ
tay cúp điện thoại, ồn ào.
Lâm Khuynh
đợi ở cầu thang, gần năm tiếng rồi, cuối
cùng cậu Lâm cũng ra khỏi phòng phẫu thuật, cô không dám tới quá gần, sợ mợ
Dương sẽ làm ồn khiến cậu khó chịu.
Mợ Dương và
Lâm Hồng Huy đều đi vào phòng bệnh, cô đợi ở bên ngoài, nghe bác sĩ nói việc khâu
lại vết thương vô cùng thuận lợi, nhưng nhất định sẽ để lại sẹo, cậu Lâm cũng
sắp năm mươi tuổi rồi, khả năng hồi phục của tuổi này đã không còn được như lúc
còn trẻ nữa rồi.
Hai tay Lâm
Khuynh đan chặt lại, trong lòng cảm thấy vô cùng tội lỗi, nếu như không có sự
tồn tại của cô, cậu Lâm và mợ Dương cũng không phải cãi nhau, cậu Lâm cũng sẽ
không phải bị thương.
Lẽ nào cô
thật sự chính là ngôi sao chổi trong miệng Lâm Hồng Huy kia sao?
Ba tuổi mất
mẹ, được bà ngoại nuôi nấng lớn lên, bà ngoại cũng mất vào tháng năm năm nay,
bởi vì mắc bệnh ung thư, bây giờ cậu Lâm lại như vậy, người đối xử tốt với cô
đều không có kết quả tốt.
Không phải
đâu, bà ngoại nói rồi, cô là niềm tự hào của mẹ và bà ngoại.
Dương Hà đi
ra rót nước, liếc thấy Lâm Khuynh, sắc mặt lại càng khó coi: “Mày còn đứng đây
làm gì? Nhìn thấy mày là mắt tao lại đau, cút xa chút đi.”
Lâm Khuynh
không đáp trả lại lời bà ta, tính cách của Dương Hà là càng nói thì bản thân
càng thoải mái, nếu như Lâm Khuynh cãi lại, Dương Hà có thể nói liên tục.
Nhìn dáng vẻ
như chim cút của Lâm Khuynh, Dương Hà cũng không muốn nói nhiều với cô, đi ra
ngoài rót nước.
Lâm Khuynh
đi vào xem cậu mình, Lâm Hồng Huy ngồi trên một chiếc giường trống ở một bên
chơi game, nhìn thấy Lâm Khuynh đi vào một cái lại trở mặt khinh thường: “Da
mặt chị sao dày vậy hả, còn vào đây làm gì?”
Cô xem như
không nghe thấy, nhìn cậu Lâm một cái, cả đầu cậu Lâm được quấn một dải băng,
cũng không biết vết thương nặng đến mức nào.
Cô vươn tay
muốn kéo chiếc chăn trước ngực cậu Lâm lên một chút, Lâm Hồng Huy lại chạy đến
đẩy ra: “Chị làm gì vậy? Đừng tỏ vẻ đạo đức giả ở đây.”
Địch ý của
Lâm Hồng Huy đối với cô cũng nhiều như Dương Hà.
“Em có thể
yên lặng chút được không, đừng làm ảnh hưởng đến cậu Lâm nghỉ ngơi?” Cho dù vào
lúc này giọng nói của Lâm Khuynh vẫn rất mềm mại, vô tình mà làm yếu đi khí thế
của mình.
Lời này vừa
đúng lúc Dương Hà quay lại nghe thấy, ngay lập tức bất mãn nói: “Nếu không phải
vì mày, ông ấy sẽ cần làm phẫu thuật sao? Mày còn không biết ngại mà hung dữ
với Tiểu Huy, da mặt con gái sao lại có thể dày đến vậy hả? Tao bảo mày cút,
mày không hiểu tiếng người à?”
Dương Hà đặt
bình nước xuống, bị chọc giận đến mức xắn tay áo lên, nếu như không phải vì Lâm
Khuynh, cái nhà này vốn là êm đẹp yên tĩnh, đều do cái bà già đã chết kia cứ
đòi để Lâm Khuynh lại, người có bố mà còn đem tới nuôi ở nhà bọn họ, thật đúng
là không biết xấu hổ.
“Mợ Dương,
mợ yên lặng một chút, sẽ làm ồn cậu Lâm tỉnh đấy ạ.” Móng tay Lâm Khuynh cắm
vào lòng bàn tay: “Bây giờ con sẽ đi, sẽ không làm chướng mắt mợ.”
Lâm Khuynh
nói xong bèn quay người đi ra ngoài, không muốn khiến cho mợ Dương làm ồn cậu
Lâm tỉnh dậy, từ lời bên phía bác sĩ mà
nói, cậu Lâm không nghiêm trọng như trong thông báo bệnh tình nguy kịch kia,
nhưng Lâm Hồng Huy lại nói như vậy.
Cũng bởi vì
một câu nói bừa của cậu ta, cúp cũng không còn nữa rồi.
Bởi vì cô
thật sự rất sợ mấy từ đó, lúc đầu bác sĩ thông báo bà ngoại đang trong tình
trạng nguy kịch, không được bao lâu thì đã qua đời.
“Tốt nhất là
mày vĩnh viễn đừng quay lại nữa, đi tìm người bố có tiền của mày đi, nhà họ Vân
giàu có như vậy mà không tìm, cứ ở nhà bọn tao cho được, đúng là xui xẻo mà.”
Lâm Khuynh
đi được một khoảng rất xa, nhưng vẫn nghe thấy mấy câu nói này của Dương Hà,
nước mắt ngay lập tức lại trào ra, cô cố chịu lại đau đớn ở đầu gối mà chạy
xuống cầu thang, một mạch chạy ra khỏi bệnh viện.
Lại không
biết nên đi đâu, trong nhà đó đã không còn vết tích của bà ngoại nữa, Dương Hà
vẫn luôn ghét bà ngoại, vậy nên sau khi bà ngoại mất, bà ta đã đốt hết những đồ
đạc của bà ngoại, thậm chí còn tu sửa lại nhà.
Cô đi lang
thang không có một đích đến nào cả, vết thương trên đầu gối gần như không có
cảm giác gì nữa, bụng cô kêu ùng ục, cô đứng nguyên ở chỗ cũ rồi lại quay người
đi đến phố cổ, tới quán mì mà bà ngoại thường đưa cô tới.
Sở Diệu ăn
xong cơm tối mới đi đến phố cổ, anh tra một lát, ở đây có một vài cửa hàng có
món gà nướng đất sét lâu đời, bình luận trên mạng cũng không tồi.
Xuống khỏi
taxi anh bèn hiểu rõ vì sao gọi còn đường này là phố cổ rồi, rất mang phong
cách thời Minh Thanh, toàn bộ tường đều được xây bằng đá, ngõ nhỏ không lớn,
hai chiếc xe ắc quy cùng đồng thời gặp nhau thì khó có thể đi qua, vậy nên bên
ngoài có bố trí rào chắn, chỉ có thể đi bộ vào đây.
Lượng khách lại không hề ít, chỗ này
ngập tràn hương vị khói lửa.
Anh theo chỉ dẫn của bản đồ đi vào,
tìm thấy cửa tiệm thì nhìn một cái, trong tiệm đứng đầy người, đều đang xếp
hàng, lưỡi anh khẽ đỉnh vào hàm răng, lập tức cảm thấy Ngụy Chi Dật không xứng
đáng ăn gà nướng đất sét ở đây.
Lại đi đến vài tiệm, anh phát hiện
đều giống như vậy, nhiều người mua một lần đến mấy con, nhìn lên có vẻ là khách
du lịch.
Minh Thành đúng là một thành phố có
hơi thở cổ xưa, không hề giống với Lệ Thành phồn hoa, Minh Thành càng giống như
một thành phố cổ, lắng đọng tạo thành một nền lịch sử đẹp đẽ và yên tĩnh.