Tiểu Khuynh Tâm

CHƯƠNG 97


9 tháng

trướctiếp

Hai người ồn ào xong cũng thôi.

Ai cũng không biết hai người ồn ào vì chuyện con cái, đến cả Vệ Thục cũng không biết.

Sở Diệu cũng không dám nhích lên phía trước tìm chết, không dám nói bậy, sau này đều chăm sóc Vân Khuynh thật cẩn thẩn.

Có điều thai đôi này cũng rất hiểu chuyện, Vân Khuynh không thấy có gì quá lạ lẫm, đến cả việc nôn nghén cũng rất ít, điều này cũng tính làm cho Sở Diệu yên lòng.

Mang thai mười tháng, Sơ Sơ tận mắt nhìn thấy bụng mẹ càng ngày càng to lên, vô cùng hiếu kỳ, còn đặt tay vào trên bụng mẹ cảm nhận xem em mình.

Mấy ngày Vân Khuynh sinh con đó, Sơ Sơ giao phó cho Thẩm Diệu chăm sóc.

Không muốn để Sơ Sơ đến bệnh viện chịu cực, bệnh viên đâu thoải mái bằng ở nhà chứ.

Sơ Sơ cũng đã quen ở bên nhà họ Thẩm rồi, có thể được chơi chúng với anh trai, con bé vui còn không kịp.

Buổi chiều hôm nay, Thẩm Diệu nhận được điện thoại, sau đó vui ve thay áo quần, cô ấy đẩy cửa phòng khách ra, nhìn thấy hai đứa nhỏ đang làm bài tập, cô ấy đi vào.

“Sơ Sơ, mẹ cháu sinh được hai em trai rồi, dì đưa cháu đi xem em trai nhé?”

“Dì Vân sinh rồi?” Hứa Sâm bỏ cây bút trong tay xuống.

“Đúng vậy, sinh được hai bé trai, Sơ Sơ muốn đi nhìn xem không cháu.”

“Muốn, anh trai có đi không ạ?” Sơ Sơ nhìn về Hứa Sâm.

“Đi thôi.” Hứa Sâm cũng rất tò mò.

Cả mấy người vui vẻ ra khỏi cửa, lúc đến bệnh viện thì Vân Khuynh còn đang ngủ, Sơ Sơ dựa vào bố mình nhìn hai em trai.

“Bố ơi, sao em trai cũng đang ngủ ạ.” Không biết nói chuyện cũng không biết cười, không vui chút nào.

“Em trai còn nhỏ, đợi em trai lớn lên một chút sẽ chơi với Sơ Sơ nhé, sau này em trai không nghe lời, Sơ Sơ cứ đánh hai đứa nó.” Sở Diệu nhìn Vân Khuynh sinh ra hai đứa con bình an, cũng thở phào nhẹ nhõm, lần này, cho dù Vân Khuynh có yêu cầu như thế nào, chắc chắn anh sẽ không để sinh nữa, có ba bé con đã đủ rồi.

“Em trai nhỏ quá, đánh nó sẽ khóc.” Sơ Sơ muốn vươn tay sờ em trai còn có chút sợ hãi, nhìn có vẻ rất nhỏ, giống như một con mèo, con thỏ nhỏ vậy.

“Ha ha, không sao, Sơ Sơ sờ em trai đi.” Sở Diệu kéo tay con bé sờ tay hai nhóc con, tay của hai nhóc con tương đương ngón tay của chính mình, thai đôi vốn nhỏ hơn thai đơn.

“Mềm quá đi, bố không được sờ, em trai sẽ khóc đấy.” Sơ Sơ rút tay lại, rồi lại kéo lấy tay Hứa Sâm: “Anh ơi, anh xem, là em trai đó.”

“Ừm.” Hứa Sâm khẽ gật đầu, nhìn hai đứa em trai, nhớ đến Sơ Sơ lúc nhỏ, đáng yêu hơn em trai nhiều.

Sự ra đời của đứa bé mới sinh, trong nhà khó tránh khỏi bận rộn cả lên, trong nhà lại thuê thêm hai bảo mẫu, may mà nhà cửa rộng rãi, có thể chứa được, cũng để Vân Khuynh nhẹ nhõm hơn chút.

Hai nhóc con này lại đều không dính người, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, khá dễ nuôi, Vân Khuynh cũng có thể nghỉ ngơi.

Nhưng ăn rất được, lại còn cả hai đứa, căn bản Vân Khuynh không có nhiều sữa như vậy, cũng hết cách, chỉ có thể cho hai đứa nhóc uống sữa bột từ sớm, sữa mẹ lại trở thành thức ăn bổ sung.

Đồng thời bận rộn với hai đứa trẻ, Vân Khuynh lại quan tâm Sơ Sơ nhiều hơn, sợ Sơ Sơ sẽ cảm thấy họ bên nặng bên nhẹ.

Hai đứa nhóc còn nhỏ, không hiểu cái gì hết, nhiều một chút ít một chút cũng giống nhau, Sơ Sơ lại lớn rồi, biết thế nào là tốt xấu, không thể thiên vị, nếu không Sơ Sơ sẽ không vui, vậy không bằng cô không sinh.

May mà Sơ Sơ cũng không có cảm giác gì, đều rất thích hai đứa em trai, trước lúc đi học nhất định phải nhìn một cái, sau khi tan học việc đầu tiên là đến nhìn em trai, đến cả buổi tối trước khi đi ngủ cũng phải nhìn.

Trẻ nhỏ thích cái

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp