Vân Khuynh hoài
nghi mà nhìn Sở Diệu, càng nhìn càng thấy không đáng tin.
Nghĩ kỹ lại một
chút, hôm đó Sở Diệu chủ động ra khỏi lớp, sau đó không bao lâu thì quay lại
nói thầy giáo bảo anh đệm đàn.
Lúc đó cô còn
thấy kỳ quái nữa.
“Đừng xem,
chúng ta đi tìm Sơ Sơ đi.” Sở Diệu kéo lấy Vân Khuynh rời đi, đã đến tuổi này
rồi, chừa cho anh chút mặt mũi đi.
Vân Khuynh cười
khẽ, cũng không nói gì nữa, chỉ là trong lòng nhận định cũng như khẳng định Sơ
Diệu làm ra trò quỷ gì thì lần đó hai người mới biểu diễn chung.
Nhưng bây giờ
nghĩ lại cũng khá tốt, nếu như không phải Sở Diệu vẫn luôn kiên trì, vậy thì
hai người có lẽ cũng không có kết quả.
Lúc hai người
tìm được Sơ Sơ thì con bé đang cho cá ăn với Tiểu Sâm, trước tầng phòng học có
mấy bồn sen lớn, trong mỗi bồn có mấy con cá koi, bọn trẻ con thích những thứ
này nhất.
“Sơ Sơ, bánh
bao ở đâu ra vậy.” Vân Khuynh đi tới, mấy con cá koi đều vây lại trước mặt Sơ
Sơ, nhìn bánh bao ở trên tay con bé một cách thiết tha mòn mỏi.
“Anh trai cho
ạ, mẹ nhanh nhìn kìa, con cá màu đỏ đó đẹp quá đi, chúng ta đem về nhà nuôi mẹ
nhé.” Sơ Sơ kéo lấy tay Vân Khuynh, chỉ cho cô thấy.
“Đây là cá của
người khác, chúng ta không thể đem về nhà nuôi được, Sơ Sơ thích cá thì mẹ đ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.