Trước hôn lễ bụng Vân Khuynh còn chưa thể nhìn thấy gì nhưng sau hôn lễ bụng Vân Khuynh đã dần dần nhô lên, theo đúng hạn đi khám thai sản bác sĩ đã nói em bé và mẹ vẫn rất khỏe mạnh.

Hiện tại Vân Khuynh đang mặc quần áo rộng thùng thình cho nên nhìn không rõ, chỉ là cô có cảm giác nên nhiều lúc theo bản năng đặt tay lên bụng bày ra tư thế đề phòng.

"Em có muốn đi đâu chơi không? Hay là giờ chúng ta về nhà luôn?" Hai người đi ra từ trong bệnh viện, Sở Diệu đỡ Vân Khuynh lên ghế sau rồi mới quay lại ghế lái, ban đầu anh muốn tìm một tài xế cho tiện nhưng sau khi suy nghĩ Sở Diệu lại cảm thấy bản thân mình cầm lái an toàn hơn.

"Em muốn đi ra biển chơi nhưng bây giờ nóng quá, hay là đợi đến buổi tối rồi đi." Thời tiết ở Lệ Thành nóng bức mấy ngày này, tốt nhất là không đi đâu hết mới yên tâm.

"Được, đến tối chúng ta sẽ quay lại hóng gió đêm." Sở Diệu khởi động xe rời khỏi bệnh viện.

Rất nhanh đã quay trở lại tiểu khu, Vân Khuynh nhìn thấy một nhà hàng làm món kho nên đã nói muốn ăn cổ vịt.

Sở Diệu đi đến chỗ đậu xe, anh cầm điện thoại hỏi: "Em muốn ăn mấy phần."

"Hai phần, vị ngọt cay."

"Ừm, chờ một chút." Sở Diệu hạ cửa sổ xe xuống một chút cho thông gió, sau đó xuống xe đi mua.

Thời điểm này không có nhiều người lắm, Sở Diệu mua hai phần cổ vịt, anh thấy có món kho chay nên cũng mua một ít, đợi lát nữa ăn với cơm cô sẽ ăn nhiều hơn.

Vân Khuynh cầm lấy đồ ăn hít sâu một hơi, cô thỏa mãn cười: "Oa, thơm quá đi!"

"Em ăn cay ít thôi, mấy thứ này trong nhà làm được nên về sau muốn ăn gì bảo dì Hà làm cho." Đồ ăn bên ngoài cũng không sạch sẽ lắm.

"Em cảm thấy đồ nhà làm hương vị không giống, tuy rằng ăn khá ngon nhưng hương vị vẫn không giống."

"Em ngụy biện." Sở Diệu cười, cô muốn ăn đồ ăn bên ngoài thì có, bên ngoài cho rất nhiều gia vị còn trong nhà ít hơn một chút, đã có người từng nói nướng BBQ mà cho nhiều gia vị như vậy thì đến dép nướng ăn cũng ngon.

Về đến nhà Sở Diệu chỉ cho phép Vân Khuynh ăn một phần cổ vịt, những thứ khác đợi đến lúc ăn cơm mới được ăn.

Một phần cũng được vì có thể ăn là tốt, làm mẹ bầu như Vân Khuynh đã rất thỏa mãn rồi.

Vị ngọt cay nhưng không cay lắm, cơ mà không biết có phải tại gần đây Vân Khuynh ít khi ăn cay hay không mà đến hai miếng cuối cùng cô lại cảm thấy cực kỳ cay, vứt đi lại tiếc cho nên cầm miếng cuối cùng đưa đến trước mặt Sở Diệu: "Chồng ơi, còn một miếng chia cho anh nè."

Sở Diệu liếc mắt nhìn cô một cái: "Không ăn nổi nữa mới nhớ tới anh?"

"Không phải, em cố ý để lại cho anh mà." Vân Khuynh híp mắt cười, cô không thừa nhận mình không ăn nổi nữa mới đưa cho Sở Diệu đâu.

"Chồng cứ yên tâm, em có một miếng thì chắc chắn sẽ chia cho anh một miếng, anh ăn đi mà." Vân Khuynh đưa đến bên miệng anh.

Sở Diệu bất đắc dĩ nhếch mi, há miệng ăn.

"Được rồi em đi rửa tay đi, đợi chút nữa là có cơm, môi em đỏ hết lên rồi đây này, cay lắm sao?" Sở Diệu chỉ ăn một miếng nên không cảm nhận được gì.

Trước kia anh không thể ăn cay nhưng Vân Khuynh lại thích, không cay là không vui cho nên dần dần anh cũng ăn được.

"Không có không có, không hề cay, môi em dính nước sốt thôi." Vân Khuynh vội vàng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, nếu như cô nói cay thì chỉ sợ sau này sẽ không được ăn nữa.

Trước kia Vân Khuynh muốn ăn cái gì thì ăn cái đó nhưng bây giờ không giống như thế, muốn ăn cái gì cũng phải được ngài Sở đồng ý, anh biết thứ gì tốt và thứ gì không tốt giống như bác sĩ vậy.

Hơn nữa người lớn hai bên đều tin tưởng Sở Diệu, ngay cả Vệ Thục cũng muốn Sở Diệu chăm sóc cô, không để cô ăn lung tung.

Ai bảo cô có kho báu trong bụng chứ, chờ đến khi em bé được sinh ra cô mới có lại sự tự do.

Vân Khuynh từ nhà vệ sinh đi ra, Sở Diệu cầm một đĩa nho đi đến: "Hôm qua em nói muốn ăn nho nên dì Hà mua cho em này, ngồi xuống đây anh lột vỏ cho ăn."

"Anh không bận việc gì sao?" Hình như dạo này anh toàn ở nhà, hai người cứ dính lấy nhau mãi.

"Việc giao cho cấp dưới làm rồi, anh không ở công ty cũng không phá sản được." Tập đoàn Sở thị là xí nghiệp lâu năm, điều kiện chế độ đã hoàn thiện, mỗi người một chức vụ nên anh chỉ cần đứng một bên nhìn chằm chằm là được, không phải quá tận tâm.

Sở Diệu bóc vỏ nho rồi đưa đến môi Vân Khuynh, cô há miệng cắn: "Ngọt ghê, em nghe nói ăn nhiều nho khi sinh bảo bảo sẽ có đôi mắt to."

"Mắt hai chúng ta đều to nên không ăn cũng to." Sở Diệu lại bóc thêm một quả: "Nho quá ngọt không thể ăn nhiều, dễ bị nhiễm tiểu đường thai kỳ không tốt cho em và bảo bảo." 

"Được rồi, ngài Sở đang muốn trở thành bác sĩ." Vâ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play