Vân Khuynh chất
đầy đồ lên xe rồi quay về, lấy thêm một chiếc nhẫn kim cương cất vào trong két
sắt. Viên kim cương lớn như vậy không chỉ có giá trị về vật chất mà còn có giá
trị sưu tầm, Vân Khuynh không thể nào đeo nó mỗi ngày được.
“Ông xã, hình
như chúng ta vẫn chưa mua gì cho anh cả?” Vân Khuynh nhìn két sắt một cái, bên
trong có rất nhiều trang sức mà Sở Diệu mua cho cô. Những thứ này căn bản chỉ
là thứ quan trọng nhất khi xuất hiện trong buổi tiệc, còn bình thường sẽ được
khóa trong két sắt.
“Anh sao? Anh
mua quần áo cho em.” Sở Diệu cởi hai cúc áo trên ra để không khí tràn vào, anh
cảm thấy có chút nóng.
“Nhưng còn anh
thì sao? Cái gì anh cũng mua cho em hết vậy? Anh có muốn gì không, em sẽ mua
cho anh.” Vân Khuynh khóa két sắt và ngồi xuống bên cạnh Sở Diệu.
Sở Diệu giơ tay
kéo cô ngồi vào trong lòng của mình rồi nói: “Chỉ cần em bình an vô sự sinh con
ra, đối với anh đó là món quà lớn nhất rồi.”
“Không phải cái
này. Anh không thể sống vật chất một chút sao, thế này thì làm sao em cưng
chiều anh được?”
“Hahaha, đồ
ngốc. Từ trước đến nay luôn là chồng cưng chiều vợ, lấy đâu ra chuyện vợ cưng
chiều lại chồng? Hơn nữa những trang sức có giá trị đó không phải chi mua cho
một mình em. Nó có giá trị rất lớn, lớn hơn nhiều so với giá cả của chính nó.
Nếu sau này anh gặp khó khăn về tài chính, em có thể cho anh sử dụng nó được
không?”
Vợ chồng là
người một nhà, Sở Diệu mua cho vợ càng nhiều đồ, gia sản tích lũy càng nhiều,
cuộc sống sinh hoạt cũng được đảm bảo. Cho dù sau này công ty có xảy ra chuyện
gì, cũng đã có một phần để chia sẻ.
Vân Khuynh bĩu
môi, cố ý nói: “Chuyện này nhất định không thể được. Đồ đã rời vào trong tay em
rồi, bỏ ra thì tiếc lắm.”
“Em đó, lúc nào
cũng trêu chọc anh. Em chính là món quà lớn nhất đối với anh rồi, phụ nữ lúc
nào cũng nói ra những lời không giống với suy nghĩ của mình.” Sở Diệu xoa xoa
mái tóc của cô: “Tóc em lại dài ra rồi.”
Vân Khuynh lắc
đầu nói: “Em muốn cắt ngắn hơn một chút, sợ khi mang thai sẽ không thoải mái,
nhưng em có chút tiếc mái tóc này.”
Cô trưởng thành
như vậy rồi, cũng chỉ cắt tóc ngắn hồi học cấp ba, còn lại hầu hết thời gian
đều để tóc dài. Cô nghe bà ngoại nói trước kia mái tóc của mẹ cô cũng rất dài.
“Nếu em cảm
thấy tiếc thì đừng cắt. Em chỉ cần yên tâm bồi dưỡng thân thể thôi, không cần
phải làm gì cả, như vậy sẽ không còn cảm thấy bất tiện nữa, Sở Diệu tựa cằm lên
trán của cô, mái tóc của cô rất mềm mại, giống như tơ lụa vậy.
“Lúc gội đầu sẽ
rất bất tiện, còn phải cúi người xuống nữa. Bây giờ thì không sao, nhưng sau
này bụng sẽ lớn dần lên, cảm giác cũng không được thoải mái.”
“Vậy thì ra
tiệm gội đi. Nhà chúng ta không thiếu tiền đến nỗi không thể đưa em đi gội
đầu.”
“Nhưng em không
thích người khác chạm vào tóc của mình.” Móng tay của Vân Khuynh đã đặt sẵn
trên áo sơ mi hoa văn của Sở Diệu.
“Vậy để anh gội
giúp em, gội đầu ở nhà.” Sở Diệu mỉm cười rồi nói: “Xem ra anh còn phải học hỏi
rất nhiều thứ.”
“Anh không phải
sắp làm bố rồi sao? Sau này chuyện chăm sóc bảo bối cũng đều giao cho anh.”
“Được rồi, em
là một người mẹ nghiêm khắc, anh sẽ làm một người bố vô cùng yêu thương con.”
Sở Diệu cầm bàn tay cô, đặt lên đó một nụ hôn: “Anh chỉ sợ ngay khi em vừa nhìn
thấy đứa trẻ, ngay lập tức sẽ không kiềm chế được mà trở thành một người mẹ
hiền từ.”
“Không nhất
định phải là như vậy. Ý anh đang nói em là hổ cái sao?” Vân Khuynh giơ ngón tay
lên gãi nhẹ cằm anh, trong mắt cô hiện lên vẻ gian xảo.
Chỉ cần là một
gia đình hạnh phúc, không cần biết có một người mẹ hiền từ và một người bố
nghiêm khắc, hay một người mẹ nghiêm khắc và một người bố hiền từ, chuyện này
đều rất tốt.
“Hahaha, đúng
rồi, em đã đói bụng chưa? Anh đi xem dì Hạ đã chuẩn bị cơm tối xong chưa.”
“Em cũng có
chút đói rồi.”
Bây giờ không
phải chỉ có một mình Vân Khuynh ăn vậy nên rất dễ cảm thấy đói. Chỉ trong vòng
nửa tháng cô đã tăng lên hai cân rồi, Nếu cứ tiếp tục như vậy, Vân Khuynh sợ
rằng mình sẽ biến thành một người phụ nữ to béo mất.
Nhưng có thể ăn
cũng là một chuyện tốt. Trước đây xem phim truyền hình, cô thấy người mang thai
hình như đều sẽ bị ốm nghén giống nhau, cái gì cũng không ăn được. So với bọn
họ, cái gì Vân Khuynh cũng ăn ngon lành như thế này, ngủ cũng rất ngon.
Vệ Thục đang
nhìn chằm chằm vào bố cục của hôn lễ. Vì để tạo cho cô một bất ngờ, bà ấy không
để cô đến đây xem, chỉ nói rằng mọi chuyện sẽ được tiết lộ vào ngày diễn ra lễ
kết hôn. Phù rể và phù dâu đều do Sở Diệu tìm đến, bạn tốt của Vân Khuynh là
Hướng Nhạc và Thẩm Diệu đều đã kết hôn, ít tiếp xúc với người khác. Đột nhiên
tìm bọn họ đến làm phù dâu cũng không tốt lắm, vậy nên Sở Diệu đã tìm người ở
bên ngoài.
Vân Khuynh nhận
thức được bọn họ đều là người quen của Sở Diệu nhưng cô không quen biết họ. Cô
chỉ gặp họ thông qua Sở Diệu.
Cô đang mang
thai nên có rất nhiều chuyện phải nhờ đến phù dâu, vì vậy cô đang bàn bạc với
Sở Diệu chuẩn bị một phong bao lớn màu đỏ. Cô không thể đối xử tệ với các phù
dâu được, và Sở Diệu cũng hoàn toàn đồng ý với ý kiến của cô.
Một ngày trước
hôn lễ, lẽ ra Vân Khuynh phải quay về nhà họ Vân, Vệ Thục nói rằng cô dâu và
chú rể không được gặp nhau trong thời gian này. Nhưng Sở Diệu từ chối, anh nói
rằng hai người đã lấy được giấy chứng nhận kết hôn rồi, họ không giống như
những cô dâu và chú rể khác. Vân Khuynh quay trở lại nhà họ Vân, anh phải đón
cô từ nhà họ Vân ra khách sạn sau đó mới về nhà, thật sự rất phiền phức.
Những điều này
người khác không thể nhìn thấy, có thể tiết kiệm càng nhiều càng tốt, cũng rất
thuận lợi đối với Vân Khuynh.
Cuối cùng Vệ
Thục không thể nói lại Sở Diệu, cho nên bà ấy chỉ có thể đồng ý.
Hôn lễ được
diễn ra vào buổi tối, rất thuận tiện để quan khách đến tham dự. Thời gian để
Vân Khuynh chuẩn bị trang điểm cũng dễ dàng sắp xếp hơn. Hơn nữa trước đây lễ
kết hôn đều được tổ chức vào lúc chạng vạng tối, có thể nói là làm theo tục lệ.
“Em nghỉ ngơi
sớm một chút đi.” Sở Diệu tắt đèn trong phòng tắm.
“Ngày mai không
cần phải dậy sớm, anh đừng vội.” Vân Khuynh bỏ điện thoại xuống: “Em nghe nói
sau khi làm lễ kết hôn xong, cô dâu và chú rể đều sẽ ngồi trên giường đếm tiền
tối mai em có thể trải nghiệm việc này không?”
“Anh thấy việc
đếm tiền này cũng không hề đơn giản. Để anh đến ngân hàng rút một trăm vạn ra cho em đếm, chỉ sợ em chưa
đếm được một nửa đã bỏ cuộc rồi.” Sở Diệu trèo lên giường.
“Cái này không
giống nhau. Trước đây em rất thích được nhận những phong bao lì xì màu đỏ vào
dịp Tết Nguyên Đán. mặc dù số tiền không nhiều nhưng em cảm thấy rất vui khi mở
những phong bì đó ra.” Chủ yếu là cô thích cái cảm giác bất ngờ này.
“Năm nay bà nội
cho em bao lì xì, tại sao lại không lấy?” Sở Diệu kéo cao chăn che chân cô lạ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.