Qua giai đoạn
nôn nghén, Vân Khuynh sống dễ dàng hơn một chút, nhưng bụng càng ngày càng to
lên, tiếp sau đó là hoạt động không tiện, có chút thất thường dễ cáu bẩn, thêm
việc thời tiết ở Lệ Thành quá nóng, Vân Khuynh thấy mình có chút không khống
chế được tính khí của mình, thỉnh thoảng vì những chuyện nhỏ nhặt mà nổi giận
với Sở Diệu.
Sau khi nổi
giận rồi lại rất hối hận, rõ ràng không liên quan gì đến Sở Diệu, cho dù là làm
một người chồng hay là một người bố, Sở Diệu đều rất tận tâm, vì vậy bắt đầu
thấy tội lỗi áy náy.
Nhưng cũng có lúc,
cô thật sự không thể khống chế nổi mình, không biết vì sao lại muốn nổi giận.
Cô sợ nếu như
mình cứ như thế này, Sở Diệu e là bị cô chọc cho tức mà ly hôn.
May mà Sở Diệu
rất thông cảm cho cô, cái gì cũng thuận theo cô, Vân Khuynh cố gắng khắc phục tính
khí của mình, mang thai đúng thật là rất mệt.
“Muốn uống trà
sữa không, anh đi mua cho em.” Sở Diệu nhặt con búp bê bị Vân Khuynh đá xuống
dưới đất lên, anh có thể cảm nhận được khoảng thời gian này, Vân Khuynh rất
mệt, thậm chí bắt đầu lo âu, có lẽ là bởi vì bụng càng ngày càng to lên.
Sở Diệu bị cô
trút giận lên cũng không có cảm giác gì, sẽ không tính toán với cô, biết cô
mang thai, bây giờ cảm xúc nhạy cảm, nói không chừng một chuyện nhỏ nhặt cũng
đâm vào tới thần kinh của cô, cô cũng chỉ có thể nổi giận với anh, cũng không
thể như vậy với dì Hà và bố mẹ được, nếu như anh còn không thông cảm thì Vân
Khuynh phải biết làm thế nào đây?
Sở Diệu sợ nhất
là bệnh trầm cảm, mẹ bầu dễ mắc phải bệnh trầm cảm trong thời kỳ mang thai và
sau khi sinh, vì vậy cần được càng nhiều tình yêu và sự bao dung của người bố,
đến gánh vác cứu rỗi mẹ bầu qua giai đoạn cực khổ này.
Vân Khuynh lắc
đầu trầm mặc, không muốn nói chuyện.
Thật ra nguyên
nhân bùng phát ra cuộc tranh cãi ngày hôm này rất đơn giản, Vân Khuynh làm đổ
một ít nước trên sàn nhà, bảo Sở Diệu lau nhà một lát, Sở Diệu đồng ý rồi,
nhưng lúc anh đi lấy cây chùi nhà thì nhận được cuộc điện thoại ở công ty nên
có nói chuyện một lát, vậy nên Vân Khuynh bèn tức giận, nói anh làm việc chậm
chạp.
Từ bên phía Vân
Khuynh mà nói, đúng thật là Sở Diệu rất chậm, hơn nữa còn không nói với cô một
câu anh phải nhận điện thoại, từ bên phía Sở Diệu mà nói, anh nhận điện thoại
của công ty, cũng có thể tha thứ được nhưng Vân Khuynh lại nổi giận.
Kết quả là Vân
Khuynh tự mình đi lấy cây chùi nhà tới lau nước đi, sau đó không thèm để ý đến
Sở Diệu nữa.
Nhìn lên có vẻ
chỉ là một chuyện rất nhỏ, nhưng có một khoảnh khắc theo như Vân Khuynh thấy,
đó là một chuyện rất lớn, cô cảm thấy Sở Diệu không đủ coi trọng cô.
Nhưng hai người
tranh cãi xong, chắc là chỉ có một bên Vân Khuynh tranh cãi mà thôi, Sở Diệu
đâu dám đâu dám cãi lại, Vân Khuynh lại hối hận tiếp, thấy mình chuyện nhỏ mà
cứ xé ra to.
Cãi xong chưa
đến hai phút, Vân Khuynh lập tức hối hận, nhưng lại không lấy lại được mặt mũi,
chỉ có thể trầm mặc với anh.
Hơn nữa cô phát
hiện gần đây nhiều lần mình đối xử với Sở Diệu như vậy, nếu như là lúc trước,
chuyện này là chuyện căn bản không thể nào xảy ra, mình của bây giờ thay đổi
rồi, thay đổi đến mức so đo từng tí, thay đổi đến mức nhỏ nhen, thậm chí là vô
lý.
Cô vừa áy náy,
vừa ủy khuất, tay cũng bị chính mình bấm chặt cho đỏ lên.
Bây giờ được Sở
Diệu xoa lòng bàn tay, cô bèn tự trách: “Xin l ........(Còn tiếp ...)
“Sao vậy em, em nổi giận với anh thì thôi, sao lại còn tức giận với bản thân
mình nữa?” Sở Diệu ngồi xuống trước mặt Vân Khuynh, anh nắm chặt lấy tay cô khẽ
xoa: “Vẫn không vui sao?”
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.