Sở Diệu chìm
đắm trong cái tin tức tốt lành này nhưng lại không biết phải làm sao. Anh muốn
ôm Vân Khuynh thật chặt nhưng sợ sẽ làm tổn thương đến đứa trẻ trong bụng.
Anh muốn nói
điều gì đó, nhưng lại phát hiện có quá nhiều lời cần nói và anh không biết phải
bắt đầu từ đâu cả.
Nhìn thấy biểu
cảm trên mặt anh, Vân Khuynh bĩu môi nói: “Anh không vui sao?”
“Sao anh lại
không vui được chứ. Anh đang cảm thấy rất hạnh phúc.” Sở Diệu không kiềm chế
được mà hôn lên trán Vân Khuynh: “Anh rất vui vì gia đình nhỏ của chúng ta đã
có được một hạnh phúc viên mãn rồi.”
Một gia đình
nhỏ ba người mang lại rất nhiều hạnh phúc trên thế giới này.
“Anh thích con
trai hay con gái?” Vân Khuynh dựa đầu vào ngực anh, mắt nhìn về khu rừng phía
xa.
“Có thế nào
cũng đều là bảo bối của chúng ta. Nhưng anh cảm thấy nên sinh con trai đầu lòng
trước, đứa thứ hai là con gái thì thật tốt.”
“Sao lại vậy,
anh trọng nam khinh nữ sao?” Vân Khuynh vỗ vài cái vào người anh.
Sở Diệu ôm eo
cô sau đó nói: “Làm sao có chuyện như vậy được chứ. Hứa Trí luôn nghĩ rằng nếu
em sinh con gái thì sẽ cho con bé cùng với con trai của cậu ta lập hôn ước với
nhau. Anh không thể để cậu ta tùy tiện làm theo ý mình được. Hơn nữa có anh
trai để bảo vệ em gái cũng rất tốt.”
Sinh con gái
đầu tiên, lúc vừa sinh ra nhất định sẽ bị Hứa Trí đòi lập hôn ước, điều này
thật khó xử.
Củ cà rốt của
gia đình anh không thể đính hôn sớm như vậy được, con bé phải được quyền lựa
chọn người mình thích trong tương lai.
“Không phải anh
nói vị hôn thê từ nhỏ là rất tốt sao?” Hai người bọn họ cũng đã đính hôn với
nhau từ nhỏ, tuy rằng giữa chừng có chút hiểu lầm, nhưng kết quả vẫn vô cùng
hạnh phúc.
“Chúng ta rất
tốt, nhưng con gái của chúng ta thì không chắc. Bây giờ đã là thời đại nào rồi,
bố mẹ phải ủng hộ con cái tự do tìm kiếm tình yêu.” Sở Diệu chính là một người
có tiêu chuẩn kép điển hình, “suy nghĩ lạc hậu” về vị hôn thê là không được!
“Anh nói đúng
lắm, thật ra mà nói thì thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau cũng không phải là quá
tốt. Nhưng nếu thật sự sinh ra con gái, sau này cho con bé ở bên Tiểu Sâm thì
chúng ta mới bớt lo được.”
Cả hai người
đều biết những điều cơ bản. So với những người đàn ông bên ngoài biết mặt mà
không biết lòng, hai đứa trẻ này cũng coi như xứng đôi vừa lứa. Đó cũng là một
điều thật tuyệt vời.
“Con cháu đều
có phúc của con cháu. Trước mắt cứ mặc kệ chuyện này đi, tương lai chúng ta sẽ
bàn tới sau.”
Trong mắt của
Sở Diệu, sợ rằng không có người đàn ông nào xứng đôi với con gái của mình.
Hai người này
cũng thật kỳ lạ, chỉ vừa mới mang thai, còn chưa biết đứa bé là trai hay gái,
vậy mà đã suy nghĩ kỹ tới chuyện hôn nhân đại sự.
Phòng trong nhà
mới sửa sang lại chưa được bao lâu, biết được Vân Khuynh đang mang thai, Sở
Diệu không ở lại lâu, nhanh chóng chở cô về. Anh sợ trên này nhà cửa không được
sạch sẽ có thể làm ảnh hưởng đến cô.
Khi lái xe
xuống núi, trong lòng Sở Diệu cảm thấy vô cùng lo lắng. Điều này hoàn toàn khác
so với việc lên núi, lòng bàn tay đang cầm vô lăng của anh đã đổ mồ hôi.
Bởi vì bây giờ
trên xe không chỉ có anh và Vân Khuynh, mà còn có cả đứa con chưa chào đời của
họ. Quan trọng nhất, Vân Khuynh là một trường hợp đặc biệt. Một khi cô đã mang
thai, nếu xảy ra tai nạn thì sẽ khó chữa trị hơn bình thường. Tai nạn rất dễ
dàng xảy ra nên Sở Diệu luôn phải tập trung cao độ.
Về đến nhà, Sở
Diệu nói rằng anh sẽ thông báo với người lớn của hai bên gia đình tin tức tốt
lành này. Nhưng Vân Khuynh đã ngăn anh lại: “Ngày mai chúng ta đến bệnh viện
kiểm tra trước. Khi nào chắc chắn thì hãy nói với người lớn.”
Vân Khuynh mới
chỉ dùng que thử thai để kiểm tra, có lẽ đó chỉ là sự trùng hợp. Nhưng thật sự
cô có thể cảm nhận được.
Cảm giác của cô
lần này so với sự trùng hợp trước đây là khác nhau. Lần này, nhịp tim đập của
cô cũng có sự khác biệt, đây chính là cảm giác của một người mẹ.
“Được, vậy em
nghỉ ngơi trước đi. Anh xuống bếp làm cơm.”
Sở Diệu xắn tay
áo mở tủ lạnh ra. Trước đây khi Vân Khuynh bị bệnh anh đã mời chuyên gia dinh
dưỡng tới, sau khi kiểm tra sức khỏe mọi thứ trở lại bình thường, anh đã đuổi
việc chuyên gia đó. Có lẽ bây giờ anh phải thuê thêm một quản gia biết cách
chăm sóc bà bầu.
Sau khi xem xét
hết một lượt các loại rau trong tủ lạnh, Sở Diệu lấy chúng ra sau đó lại tìm
hiểu xem những loại rau này có gây hại đến phụ nữ mang thai hay không trước khi
anh định làm bất cứ điều gì.
Những người
chuẩn bị là bố đều phải tự mình học hỏi tất cả mọi thứ.
Sở Diệu cảm
thấy bản thân giống như đang quay về khoảng thời gian anh bắt đầu học tiểu học.
Ngày hôm sau,
Sở Diệu đưa Vân Khuynh đến bệnh viện để kiểm tra. Anh đã đăng ký trực tuyến
trước, khi đến nơi không có quá nhiều người trong bệnh viện. Vì vậy nên họ
nhanh chóng làm một loạt các cuộc kiểm tra, bác sĩ nói rằng cô đã mang thai
được năm tuần.
Vân Khuynh và
Sở Diệu rất vui khi nhận được thông tin chính xác, họ đã sẵn sàng chào đón đứa
trẻ này chào đời.
Về đến nhà,
việc đầu tiên Sở Diệu làm là gọi điện thoại cho Vân Cao Lãng để báo tin vui,
sau đó gọi cho Vệ Thục. Bây giờ bà ấy đang ở cùng bố anh, nếu bà ấy biết thì bố
anh cũng sẽ biết.
Nhưng người đến
nhanh nhất lại là Sở Huyền.
“Chị dâu, nghe
nói chị đang mang thai. Em đã ngay lập tức đặt vé máy bay để quay về thăm đứa
cháu này.” Sở Huyền mua một đống đồ trẻ con, đây là niềm vui khi có em bé. Sự
ra đời của một đứa trẻ khiến cả gia đầy tràn ngập trong không khí vui sướng.
“Thằng nhóc
thối này trốn học đúng không?” Sở Diệu thật sự đã bị thằng nhóc này chọc giận,
càng lớn càng khó dạy bảo.
“Anh yên tâm
đi, em đã xin nghỉ phép rồi. Chúc mừng anh đã được làm bố.”
“Em biết vậy là
tốt. Anh muốn ở nhà chăm sóc chị dâu của em, công việc ở công ty giao cho em
hết đấy.”
“Không được
đâu, em còn phải đi học nữa.” Sở Huyền vội vàng lắc đầu từ chối, cậu không muốn
bị mắc kẹt với đống công việc ở công ty chút nào.
“Bây giờ đều là
làm việc trực tuyến, em ở trường học cũng có thể xử lý công việc được.”
Nhờ vào công
nghệ tiên tiến, người ta có thể xử lý các công việc trên công ty mà không cần
phải rời khỏi nhà.
“Không được, em
bận học rồi, em đi trước đây.” Sở Huyền không muốn tiếp nhận công việc này. Bởi
vì một khi đã nhận, trong tương lai nó sẽ giống như keo con chó kéo mãi cũng
không ra.
“Này, thằng
nhóc thối, em vội vàng như vậy làm gì?” Sở Diệu sắp bị cậu làm cho tức chết
rồi.
Vân Khuynh lại
cảm thấy vô cùng vui mừng. Mấy người đàn ông trong nhà họ Sở đều coi công ty
như một củ khoai lang nóng bỏng tay. Người khác muốn còn không được, bọn họ thì
ngược lại, đùn đẩy công ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.