“Quỹ Khuynh
Tâm” được thành lập ở Hoa Thành.
Sở Diệu và Vân
Khuynh cũng có mặt ở đó, không chỉ hai người bọn họ mà Vệ Thục cùng Sở Hoằng Bá
cũng có mặt.
Một số người
thân và bạn bè đã biết quỹ này là do hai người họ tạo nên, vì thế lần lượt
quyên góp tiền vào. Cũng vì lý do này mà tiền quỹ đột nhiên tăng lên rất cao.
Sở Diệu và Vân
Khuynh sớm muộn gì cũng sẽ cùng nhau đi tới cuối đời, cái quỹ này có thể đi
thẳng tới tương lai. Điều này cũng tượng trưng cho duyên phận của hai người bọn
họ, các thế hệ mai sau sẽ coi đó như một nơi hoài niệm về quá khứ.
Sau khi hai
người từ Hoa Thành trở về thì gặp phải một hạng mục lớn.
Cả hai đều vô
cùng bận rộn với công việc của riêng mình. Tuy nhiên Vân Khuynh cũng không dám
quá bận bịu như trước, nếu không nhất định Sở Diệu sẽ bắt cô phải ở nhà làm một
người vợ toàn thời gian.
Mấy ngày hôm
nay Sở Diệu đi công tác nên Vân Khuynh mới dám tăng ca, 7 giờ tối cô mới về đến
nhà.
Vừa mở cửa ra
đã thấy đèn trong nhà sáng trưng, Vân Khuynh cảm thấy vừa lo lắng vừa hồi hộp.
Chẳng lẽ Sở Diệu đã quay về rồi?
Vân Khuynh nhẹ
nhàng thay giày ra rồi bước vào trong nhà. Phòng khách không có ai, nhưng có vẻ
như trong bếp có người.
Sở Diệu nghe
thấy tiếng động ở bên ngoài nhưng im lặng không lên tiếng, tay vẫn cắt dưa
chuột đều đặn.
“Ông xã, không
phải anh nói ngày mai mới quay về sao?” Vân Khuynh đưa tay lấy vài miếng dưa
chuột cho vào miệng ăn.
“Bốp—” Sở Diệu
vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô một cái: “Em rửa tay chưa?”
“Ừm.” Vân
Khuynh ngoan ngoãn đi rửa tay sau đó nhét thêm một miếng dưa chuột vào trong
miệng.
“Lại tăng ca
à?” Sở Diệu cắt một miếng dưa chuột lớn đưa cho cô.
“Không, không
phải đâu. Em vừa đi mua sắm về.” Vân Khuynh làm sao dám thừa nhận cô bây giờ
mới đi làm về. Bây giờ ở trong mắt của Sở Diệu, làm thêm giờ chẳng khác nào
không biết quý trọng thân thể của mình.
“Em mua được
cái gì?” Sở Diệu vẫn bình tĩnh thái dưa chuột.
“Em không mua
cái gì cả, không có đồ mà em thích.”
“Em đi mua sắm
với ai?”
“Đi cùng với
Thẩm Diệu.”
“Ồ, Thẩm Diệu
sao? Cô ấy không mang theo thằng bé cùng đi mua sắm với em hả. Vừa rồi anh nghe
thấy tiếng khóc của Tiểu Sâm ở nhà.”
“Ừm.” Vân
Khuynh nhất thời lo lắng mà quên mất, bây giờ Thẩm Diệu đã có một đứa con trai,
làm gì còn thời gian mà đi mua sắm cùng với cô.
“Ông xã, em nhớ
anh lắm. Anh đi công tác lâu quá.” Vân Khuynh cố gắng chuyển chủ đề.
“Anh nghĩ em
đang ước anh không có ở nhà để em có thể tăng ca ấy chứ.” Sở Diệu nhét một
miếng dưa chuột vào trong miệng: “Đừng giả vờ nữa, nhìn em không giống như đang
nói thật chút nào.”
“Em thề, tuyệt
đối em nói thật. Hôm qua em trở về nhà từ rất sớm, hôm nay công ty có chút việc
bận nên mới ở lại lâu hơn thôi. Hơn nữa, thật ra chủ yếu là do anh không có ở
nhà, nên em cũng không muốn về nhà nữa.”
“Hai câu đều
không có câu nào là thật. Ai mà dám tin em chứ, đồ lừa đảo.” Sở Diệu kéo cô qua
một bên: “Anh đi nấu cơm. Tối nay ăn chân giò hun khói với dưa chuột xào.”
Sở Diệu không
đành lòng để cô làm việc thêm giờ, nhưng có thể về nhà vào thời điểm này cũng
không quá tệ.
Thấy anh có vẻ
như không tức giận, trong lòng Vân Khuynh cũng cảm thấy yên tâm hơn. Cô đi bộ ở
vườn hoa như thường ngày thì phát hiện hoa linh lan đã nở rộ.
Đây là do chính
tay Sở Diệu trồng vào năm ngoái. Anh nói rằng sau này kết hôn sẽ làm ra một bó
hoa từ nó. Khóm hoa sơn chi ở bên cạnh cũng đã nở rộ và tỏa ra mùi hương rất
thơm vào ban đêm.
Trong khu vườn
này có rất nhiều loài hoa nở vào ban đêm. Phần lớn đều do hai người bọn họ tự
tay chăm sóc, thỉnh thoảng sẽ có người đến quét dọn nên hoa nở rất đẹp.
Vân Khuynh hái
một ít hoa linh lan với hoa sơn chi rồi mang vào trong nhà.
“Ông xã, tặng
anh một bông hoa, à không, tặng anh hai bông hoa mới đúng.”
Sở Diệu quay
đầu lại nhìn rồi nói: “Hoa nở rồi sao? Chúng ta có nên bắt đầu chuẩn bị cho hôn
lễ của mình ngay từ bây giờ không?”
Hai người đã
kết hôn với nhau mấy năm nay rồi những vẫn chưa tổ chức lễ kết hôn đoàng hoàng.
“Năm nay thì
muộn quá, hoa nở hết cả rồi. Năm sau có vẻ sẽ thích hợp hơn đó Sở tiên sinh.”
Vân Khuynh nghịch ngợm cắm một bông hoa lên cổ áo của Sở Diệu.
“Nếu như em
muốn, trong vòng ba ngày, anh có thể sắp xếp cho em một hôn lễ vô cùng hoành
tráng.”
Chỉ cần có kinh
phí để thực hiện, thời gian không thành vấn đề.
“Haha, nghe nói
Sở tiên sinh tài năng hơn người, nhưng không cần phải như vậy. Vội vàng như
thế, người ngoài không biết còn tưởng em có thai rồi đấy.” Vân Khuynh lắc đầu
nói tiếp: “Hôn lễ phải làm cẩn thận. Rất nhiều đồ vật tự tay mình chuẩn bị mới
có cảm giác vui vẻ.”
Từ một viên kẹo
cưới nhỏ đến váy cưới, Vân Khuynh đều muốn tự tay mình lựa chọn.
"Em muốn
làm gì cũng được. Nhưng Sở phu nhân thân mến, em có t ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.