Tiểu Khuynh Tâm

CHƯƠNG 85


9 tháng

trướctiếp

Hai người bọn họ ở lại không được bao lâu thì xin phép ra về.

Cậu của cô muốn giữ bọn họ ở lại ăn cơm trưa. Nhưng Vân Khuynh đối với khuôn mặt không có chút chào đón nào của Dương Hà và Lâm Hồng Huy thì không thể nào nuốt trôi được.

Trước khi rời đi, Sở Diệu để lại cho ông ấy một cái thẻ ngân hàng. Cái này coi như là để trả ơn cho Vân Khuynh thời gian trước.

Anh còn nói rất lớn rằng số tiền này là để riêng cho một mình ông ấy dùng, không thể đưa tiền cho người khác để giữ an toàn.

Sở Diệu còn nói sau này nếu có cơ hội sẽ mời cậu đến nhà chơi, nhưng sẽ chỉ mời mỗi ông ấy mà thôi.

Anh giả vờ như không để ý đến những người khác khiến cho Dương Hà cảm thấy rất tức giận.

Với số tiền giao cho ông ấy, sau này cậu của cô sẽ không cần phải sống mà để ý đến sắc mặt của Dương Hà nữa.

Ông ấy và Dương Hà đã kết hôn với nhau nhiều năm, lại còn có một đứa con trai lớn thế này, hoàn toàn không có khả năng ly hôn. Vân Khuynh chỉ là con cháu trong nhà không có lý do gì có thể thuyết phục người lớn ly hôn được.

“Ông xã, bên trong thẻ có bao nhiêu tiền vậy?” Việc này trước đây Sở Diệu chưa từng thương lượng với Vân Khuynh.

Vân Khuynh hoàn toàn không biết anh sẽ làm như vậy.

“Một trăm vạn. Anh muốn để lại nhiều hơn, nhưng đối với một người bình thường thì nhiều tiền quá cũng không tốt. Hơn nữa cậu của em đã ở tuổi này rồi, một trăm vạn cũng đủ để ông ấy hưởng lạc tuổi già.”

Sở Diệu vòng tay qua ôm lấy eo của Vân Khuynh: “Nhưng anh cũng sợ ông ấy lấy số tiền này tiêu cho Lâm Hồng Huy. Dù sao cậu ta cũng là đứa con trai duy nhất của ông ấy.”

Cậu của cô tính tình hiền lành lại vô cùng thành thật, nếu nghĩ kỹ một chút, chắc chắn ông ấy sẽ lấy số tiền này tiêu cho Lâm Hồng Huy và Dương Hà.

“Đó là bản chất của con người. Những gì chúng ta làm là để báo đáp lại tình yêu mà ông ấy dành cho em, không còn mục đích gì khác. Chúng ta nhận được thái độ và chúng ta đáng được nhận, em có thể bỏ qua tất cả những điều này trong tương lai. Vợ của anh không còn nợ nần với bất kỳ ai nữa.”

Sở Diệu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Vân Khuynh, sau đó nói: “Có những người duyên phận quá ngắn ngủi. Bây giờ ân tình đã báo đáp đủ rồi, sau này có thể coi như không còn quan hệ gì nữa. Em cũng không cần phải quá lo lắng.”

Vân Khuynh được bà ngoại nuôi nấng là chủ yếu, cậu của cô dưới sự chèn ép của Dương Hà có thể dành cho cô được bao nhiêu tình yêu chứ? Một trăm vạn, đối với người bình thường mà nói, đây không khác gì là một món quà của trời ban cho, như vậy là đã đủ rồi.

Sở Diệu không hề có cảm tình gì đối với gia đình này, nhưng anh không muốn Vân Khuynh phải khóc khi mơ về bọn họ mỗi đêm.

“Ông xã, anh đối xử với em thật tốt.” Vân Khuynh xoay người ôm chặt lấy anh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn giấu chặt trong lồng ngực của anh, hốc mắt cô khẽ đỏ lên.

“Ông xã đương nhiên phải đối xử tốt với em rồi. Con người phải học cách hòa giải với nhau, về sau nếu gặp lại bọn họ thì cũng chỉ coi như là những người xa lạ. Sau này em không được rơi nước mắt vì những người khác nữa, em như thế anh cảm thấy rất đau lòng.”

Sở Diệu hít một hơi thật sau, xoa xoa gáy cô. Có trời mới biết được đêm hôm qua anh đã khó chịu như thế nào khi nhìn thấy những giọt nước mắt đọng lại ở khóe mắt của cô.

Nếu như cả gia đì

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp