Vân Khuynh lướt điện thoại, không nghe
thấy động tĩnh bên ngoài, đứng dậy mở khóa trái cửa, sau đó lên giường ngủ.
Nếu như anh không phát hiện, cũng không
thể trách cô.
Sự thật chứng minh, Sở Diệu sẽ phát
hiện, ngày hôm sau Vân Khuynh tỉnh lại trong lòng Sở Diệu.
"Làm sao anh vào được? Không phải
nói cho anh ngủ sô pha sao?"
"Cửa không khóa, anh chỉ biết vợ
luyến tiếc anh." Sở Diệu ôm chặt cô.
"À, đó có thể là lúc mộng du không
cẩn thận mở ra, em không luyến tiếc anh đâu."
"Lúc mộng du còn nghĩ đến chồng,
còn nói không phải luyến tiếc."
"Hừ, rời giường đi, dậy làm bữa
sáng cho em, em đói bụng rồi." Vân Khuynh ra lệnh như nữ hoàng.
"Đói bụng? Vậy được, anh sẽ đút
cho em ăn no." Nói xong tay Sở Diệu bắt đầu không thành thật.
"Anh không được nhúc
nhích..." Vân Khuynh tự nhiên không có ý đó.
Là Sở Diệu nhất định phải phiên dịch
thành ý nghĩa kia, đúng là nhà phiên dịch cấp mười.
Cuối cùng lúc Vân Khuynh ăn sáng đã
mười một giờ, nhất thời không biết nên nói là ăn sáng hay là ăn trưa.
Sở Diệu chọc tức cô, lại phải một lần
nữa dỗ cô rất lâu.
Thời gian trôi qua như nước chảy, đảo
mắt Vân Khuynh đã tốt nghiệp Hoa Đông.
Ngày tốt nghiệp, Sở Diệu đem một phần
thư nhậm chức đưa cho Vân Khuynh.
Vân Khuynh cho rằng cũng chỉ là hợp
đồng của nhân viên bình thường, kết quả vừa nhìn, quản lý bộ phận nghiên cứu
phát triển.
"Trời ạ, anh nghiêm túc chứ?"
Quản lý không vận là đây.
"Đương nhiên, nguyên quản lý bộ
phận nghiên cứu phát triển đã được bổ nhiệm, vừa lúc trống không, anh cảm thấy
em có thể đảm nhiệm." Sở Diệu hai chân đan vào nhau, cánh tay dài tựa vào
lưng sô pha, giống như đang nói thời tiết hôm nay không tệ.
"Anh không phải là cố ý đem em đảm
nhiệm chứ?" Vân Khuynh lật xem hợp đồng, Sở Diệu khẳng định đã xem qua hợp
đồng, cô tùy tiện xem là được.
"Làm sao có thể, anh cảm thấy em
hoàn toàn có thể đảm nhiệm, anh khôn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.