Sở Diệu vào phòng bếp: "Vợ, sao em lại gọi tên thằng nhóc thối kia đến?"

Anh vô cùng bất mãn, đây là gia đình nhỏ của anh và Vân Khuynh, không có những người khác tới, Sở Huyền thế nào cũng phải chen vào.

"Cái gì mà thằng nhóc thối, Tiểu Huyền đọc sách rất vất vả, bên ngoài làm gì có đồ ăn ngon có dinh dưỡng." Vân Khuynh cũng không biết vì sao Sở Diệu đối với Sở Huyền có thù địch lớn như vậy.

"Trước kia anh cũng từng như vậy, cũng không thấy em đau lòng, bây giờ anh đi làm cũng rất vất vả."

"Hiện tại em không phải đang hầm canh gà cho anh sao? Con gà này tương đối lớn, một mình anh ăn không hết, em liền gọi cho Tiểu Huyền tới." Vân Khuynh nhìn thoáng qua nồi: "Còn mười phút nữa mới có thể ăn, anh đi ra ngoài trước đi."

"Hôn một cái." Sở Diệu nói xong cúi đầu.

"Không được, Tiểu Huyền ở đây, anh mau đi ra ngoài." Cho đến bây giờ, Vân Khuynh vẫn không tiện ở trước mặt người khác thân thiết, tuy rằng Tiểu Huyền là người nhà, nhưng vậy thì càng xấu hổ.

"Nó ở bên ngoài, không nhìn thấy." Sở Diệu không thuận theo.

Vân Khuynh lại càng không thuận theo: "Không được, anh mau ra ngoài đi."

Không đợi Sở Diệu nói gì, Vân Khuynh đẩy người ra ngoài: "Anh còn không ra em sẽ đánh anh."

Tiểu Huyền cũng không phải thằng nhóc, cảm thấy Sở Diệu ở phòng bếp lâu một chút là biết.

Nghĩ như vậy, Vân Khuynh như thế nào cũng không thể buông tâm tư cùng anh làm chuyện thân mật, chỉ có thể cự tuyệt.

Sở Diệu mặt xám mày tro từ phòng bếp đi ra, mà Sở Huyền ngồi trên sô pha bắt chéo chân ăn anh đào.

"Em về sau đừng tới nữa, thiếu tiền thì nói với anh." Sở Diệu thật vất vả mới trở về, ngay cả thân mật cũng bị cự tuyệt, ngẫm lại cũng hận không thể đuổi Sở Huyền đi.

"Anh, em không thiếu tiền." Sở Huyền buông chân xuống, đối mặt với anh trai, vẫn phải tôn trọng một chút.

"Em thích ăn cơm chị dâu làm." Tiền gì gì đó, Sở Huyền cũng chướng mắt như Sở Diệu.

"Em không thể tự mình tìm một người vợ sao? Sao cứ phải chiếm lấy vợ anh?" Sở Diệu trừng mắt, bị cậu làm cho tức chết.

Sớm biết Sở Huyền sau khi lớn lên khó ưa như vậy, khi còn bé cũng không nên để ý đến cậu.

"Em không có chiếm lấy chị dâu, em chỉ là ăn bữa cơm, anh, anh đừng có bắt nạt em." Sở Huyền đột nhiên thay đổi sắc mặt, trên mặt tràn đầy ủy khuất, vừa rồi còn cười như đóa hoa.

"Em đừng giả bộ nữa, cẩn thận anh đánh em." Sở Diệu giơ tay muốn đánh người.

"Sở Diệu, anh làm gì vậy?" Vân Khuynh từ phòng bếp đi ra, vỗ Sở Diệu một cái.

"Anh bắt nạt Tiểu Huyền làm gì? Có ai làm anh trai như anh không?"

"Chị dâu, không có chuyện gì, anh trai chỉ là cùng em nói chuyện, không có bắt nạt em." Sở Huyền ngược lại đứng ra thay Sở Diệu nói chuyện.

Chỉ là lời này đừng nói Vân Khuynh không tin, ngay cả Sở Diệu cũng không tin, Sở Diệu không thể tưởng tượng nổi nhìn Sở Huyền, thằng nhóc thối từ khi nào trở nên trà xanh như vậy?

Trà xanh, là trà xanh phải không?

"Anh nhìn Tiểu Huyền xem, còn thay anh nói chuyện, đừng nhỏ mọn như vậy, không phải chỉ là mấy bữa cơm thôi sao?"

Vân Khuynh vỗ vỗ cánh tay Tiểu Huyền: "Tiểu Huyền đừng sợ, sau này muốn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play