Tiểu Khuynh Tâm

CHƯƠNG 68


9 tháng

trướctiếp

Năm nay, mùa đông ở Hoa Thành đến sớm hơn, mới tháng 10 đã phải mặc áo bông, mùa thu phảng phất như thể chỉ đến ghé thăm dạo chơi mà thôi, rất nhanh mùa đông đã bao phủ toàn bộ Hoa Thành.

Lúc trước, Vân Khuynh rất sợ lạnh, năm ngoái, Sở Diệu đã đưa cô đi tìm một bác sĩ Trung y, uống thuốc xong thì thấy tốt hơn, bây giờ tay chân cô cũng không lạnh như trước nữa.

Cũng may, sau một thời gian bận rộn, Vân Khuynh đã thích ứng được với cuộc sống của nghiên cứu sinh.

Cuộc thi đã kết thúc, huy chương vàng quốc gia, không phụ sự kỳ vọng của mọi người.

Huy chương vàng được tiền thưởng, chia cho mỗi người một ít, đến lượt Vân Khuynh thì được 800 tệ. Lúc đầu, cô nghĩ sau khi nhận tiền thì mời Sở Diệu ăn cơm, nhưng lúc dọn dẹp phòng, thấy một cái áo của Sở Diệu bị mất nút áo, mới nhớ ra, hình như từ trước đến giờ, cô chưa từng mua quần áo cho anh.

Quần áo của cô đa phần do Sở Diệu mua, nhưng cô chưa từng mua cho Sở Diệu, vừa hay trong tay có ít tiền, tất nhiên không chỉ mỗi 800 tệ, 800 tệ chắc là mua không được quần áo nhãn hiệu mà Sở Diệu hay mặc, dù là một cái nút áo.

Nhiều năm qua, cô có không ít tiền thưởng, cô giữ lại bên mình, vẫn đủ tiền để mua quần áo cho Sở Diệu.

Nghĩ đến thì làm luôn, Vân Khuynh bắt xe đến trung tâm thương mại lớn nhất Hoa Thành.

Chọn lựa một hồi, mua cho Sở Diệu một chiếc áo Măng tô màu đen, mùa này mặc rất hợp, sau đó mua thêm hai chiếc áo sơ mi trắng và cà vạt.

Vì Sở Diệu sắp đến công ty rồi, trang phục phải mua tốt một chút, làm việc trên thương trường, cũng rất cần giữ thể diện.

Sau khi mua xong, Vân Khuynh nhìn ví tiền trống rỗng, haiz, nuôi đàn ông cũng rất tốn tiền nha, một người đã nuôi không xong, đừng nói thêm người khác.

Lúc về đến nhà, chưa thấy Sở Diệu trở về, Vân Khuynh cất đồ vừa mua, đeo tạp dề rồi đi nấu cơm.

Ở nhà, không phải do mỗi Sở Diệu nấu cơm, lúc trước khi cô bận rộn, phần lớn là Sở Diệu nấu cơm, Sở Diệu bận thì cô nấu, hai người chia sẻ công việc nên thuận tiện hơn nhiều, nếu không như thế, thì chết đói mất thôi.

Cũng không đúng lắm, có thể gọi đồ ăn giao đến, đồ ăn ở ngoài cũng khá ngon.

Vân Khuynh đang xào món cuối cùng là khoai tây thái sợi chua cay, thì Sở Diệu về tới.

“Vợ à, em vất vả rồi, vừa về đến nhà đã có cơm ăn, anh rất vui.” Sở Diệu hôn lên má cô một cái.

“Anh rửa tay rồi ra ăn cơm.”

Hai người ngồi xuống ăn cơm, Sở Diệu lấy canh cho cô: “Vợ ơi, ngày mai anh muốn về Lệ Thành một chuyến, có lẽ khoảng hai ba ngày, có một dự án bố gọ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp