Nghe được những lời này Sở Diệu có chút lâng lâng, như thể có một nguồn không khí rót vào ngực, ánh mắt sáng hơn rất nhiều.

Anh nhanh chóng ôm lấy Vân Khuynh.

"Vợ, muốn em nói một câu cũng khó."

Nhưng anh cực kỳ trân quý, tuy không mở miệng nói lời âu yếm nhưng một khi đã nói ra lại có thể đả động lòng người.

"Anh cho rằng ai cũng công hoa giống như anh sao?" Có thể nói ra những lời như thế này một cách dễ dàng.

"Ai là công hoa, em nói ai là công hoa cơ?" Sở Diệu ngoắc ngón tay cào bàn chân cô.

"A ha ha ngứa quá, anh đừng làm vậy." Vốn dĩ Vân Khuynh không có sức vì ngủ nhiều rất mệt, nhưng sau khi bị Sở Diệu trêu một lúc tinh thần đã tốt lên.

"Anh có phải công hoa hay không?" Một tay Sở Diệu giữ lấy cô, tay còn lại tiếp tục trêu ghẹo.

"Ngứa quá, không phải, anh không phải!" Vân Khuynh cười đến nỗi nước mắt chảy ra.

Lúc này Sở Diệu mới bỏ tay ra.

"Còn kém anh không nhiều lắm."

"Anh thật xấu tính." Vân Khuynh dùng khuỷu tay đẩy anh một cái, cô lau đuôi mắt đã ướt vì nước mắt.

"Anh xấu chỗ nào?" Sở Diệu dựa vào ghế sô pha: "Xấu cũng là do em chọn."

"Hả? Em đi tìm dì trả hàng."

"Một khi đã bán ra không nhận đổi trả, em mơ đẹp đấy."

"Được lắm." Vân Khuynh cười xong không còn chút sức lực nào, cô dựa vào lòng anh: "Chồng ơi, em đói."

"Ừm, anh đi nấu cơm." Sở Diệu bỏ cô ra sau đó đi rửa tay nấu cơm.

Vân Khuynh ngồi quỳ trên ghế sô pha, ngồi từ đây có thể thấy hình ảnh Sở Diệu bận rộn trong phòng bếp.

Anh cao một mét tám mấy ở trong phòng bếp nho nhỏ đã chiếm mất một nửa diện tích, khi đeo tạp dề màu đen lên thật sự có vài phần dáng vẻ đầu bếp.

Như vậy còn một nửa, không ai nghĩ không muốn vào.

Tay cô tựa vào lưng ghế sô pha, cằm đặt lên mu bàn tay không chớp mắt nhìn bóng dáng anh, sống lưng rắn chắc giống như có thể nhìn xuyên qua quần áo thấy được cơ bắp.

Sau này anh đi công tác thì sẽ như thế nào đây?

Ngồi trong văn phòng chỉ từng việc một, trước mặt cấp dưới ít nói ít cười, là người dẫn đầu giữa đồng nghiệp đưa Sở thị đến tương lai huy hoàng hơn.

Có ai biết sau khi tan làm anh sẽ rửa tay nấu ăn vì vợ không?

Có ai biết anh sẽ ngồi dưới đất ôm chân vợ giả vờ đáng thương không?

Sở Diệu này, nếu như mới gặp anh thì chắc chắn không thể biết anh còn có một mặt như vậy.

Giống như lúc đầu gặp nhau anh lạnh nhạt lùng ít nói, vậy mà bây giờ nói nhiều đến mức có thể khiến không khí xung quanh Vân Khuynh xua tan.

Mũi chân Vân Khuynh giẫm lên mặt đất, thật ra không lạnh, hiện tại thời tiết vẫn còn ấm nhưng Sở Diệu lại bảo cô đeo dép vào.

Cô đi qua ôm lấy Sở Diệu từ đằng sau, ỷ lại dùng gương mặt cọ sau lưng anh.

Tay đang thái rau của Sở Diệu khựng lại, anh bỏ dao xuống vỗ tay Vân Khuynh: "Em sao vậy?" Hình như hôm nay cô cực kỳ ỷ lại vào anh, ôn nhu như vậy làm cho Sở Diệu được quan tâm mà lo sợ.

"Sở Diệu, có phải em rất hung dữ không? Hình như buổi sáng em đã hung dữ với anh." Vân Khuynh nhắm mắt lại, gò má có thể cảm nhận tiếng tim đập của Sở Diệu, nếu so sánh với Sở Diệu cẩn thận kiên nhẫn thì Vân Khuynh kém hơn một chút.

"Không phải, em hung dữ chỗ nào chứ, tính tình nhỏ nhặt này của em

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play