Buổi trưa hôm đó hai người đã tới Thung
Lũng Hạnh Phúc, hai người chơi rất vui vẻ. Khi trước Vân Khuynh từng được bà
ngoại dẫn tới đây dạo vài lần, đã rất lâu rồi cô không tới đây chơi, tuy rằng
cả hai đều đã lớn, nhưng vẫn còn một chút tâm hồn trẻ con.
Buổi tối Vân Khuynh lấy bánh kem, đi ăn
cơm với anh, lần này hai người đã đặt một phòng riêng, trải qua chuyện trưa
nay, Vân Khuynh thật sự bị dọa cho chết khiếp rồi.
“Em đặt bánh kem từ bao giờ vậy?” Bản
thân Sở Diệu còn không buồn chuẩn bị, anh cũng không thích ăn của ngọt.
“Em đặt từ ngày hôm qua, em đã dặn bên
làm bánh bỏ ít đường rồi, lượng bơ cũng không nhiều như bánh thường, hẳn là sẽ
không ngọt lắm đâu.” Vân Khuynh bỏ bánh kem xuống: “Chỉ đặt loại đường kính hai
mười xen ti mét thôi, chỉ có hai chúng ta, không cần đặt bánh lớn.”
“Ừm, vợ anh có lòng rồi.”
“Tất nhiên rồi, lúc nào anh cũng nói em
không có lương tâm, em rất không phục.”
Sở Diệu thích nhất là trêu cô, bảo cô là cô gái nhỏ không có lương tâm.
“Em có lương tâm thật sao? Vậy buổi tối
hôm nay đừng về nhà mà.” Sở Diệu vẫn cúi
người, ngồi sát bên cạnh cô.
“Không được.” Vân Khuynh quả quyết cự
tuyệt: “Đây là vấn đề nguyên tắc, em không châm chước được.”
“Vẫn là cô nhóc không có lương tâm.” Sở
Diệu than thở, muốn kéo vợ yêu lên giường với mình sao lại khó như vậy cơ chứ?
“Không có lương tâm thì không có lương
tâm đi, em nói cho anh biết, em nghe nói có một vài chuyện nếu cứ nhắc đi nhắc
lại sẽ trở thành sự thật. Lỡ như sau này em thấy sự trở thành kẻ vô lương tâm,
vậy thì anh cũng đừng trách em.”
“Ôi trời, mỹ nhân hung dữ quá.” Sở Diệu
bật cười, anh đưa tay túm lấy cằm cô, ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.