Sở Diệu vội gọi điện thoại qua cho cô:

“Bảo bối à, em không gạt anh đấy chứ?”

Năm ngoái không phải cô mói muốn thi công chức sao? Sao bỗng dưng lại biến thành thi lên thạc sĩ, không phải là vì muốn chọc cho anh vui đấy chứ?

Vân Khuynh bật cười, tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ: “Phải phải phải, là em lừa gạt anh, đây là phiếu điểm của người khác, là em sửa lại tên.”

“Ha ha ha, vậy thì cũng không đúng, ngoại trừ vợ yêu thông minh tuyệt đỉnh của anh, làm gì còn ai thi được điểm cao như vậy chứ? Vợ à, anh yêu em, yêu em lắm, yêu em cực kỳ, yêu em chết đi được!”

Sở Diệu cũng không biết nên làm như thế để bày tỏ suy nghĩ trong lòng, cảm xúc vui mừng ngập tràn trong lồng ngực.

Thì ra trong cuộc tình này không phải chỉ có mình anh cố gắp đi một trăm bước, Vân Khuynh cũng đang đi về phía anh.

Sợ hai người phải xa nhau lâu, cô còn thi lên thạc sĩ ở đại học Hoa Đông, vốn dĩ lấy thành tích của cô, xin học nghiên cứu sinh ở Cambridge có khi còn tốt hơn, nhưng cô đã không làm vậy.

Vì anh.

Cô đã thi vào Hoa Đại.

Chuyện này sao có thể không làm người ta cảm động cơ chứ.

Ngay từ đầu Sở Diệu cũng định bụng sẽ tới Cambridge học trao đổi, nhưng anh lại tốt nghiệp muộn hơn Vân Khuynh đôi chút, nên cũng đành từ bỏ ý định này.

Lần này Vân Khuynh thi vào Hoa Đông, Sở Diệu lại tốt nghiệp sớm hơn Vân Khuynh có thể kê đường trải lối cho sự nghiệp của cô.

“Này, sao lại buồn nôn như vậy, là ai trách em không chịu bỏ thời gian ra để đi chơi thế nhỉ? Nếu như em đi hẹn hò với anh thì lấy đâu ra thời gian học hành cơ chứ.” Khóe miệng Vân Khuynh cười tươi rói, má lúm đồng tiền lấp ló ở bên môi.

“Đúng, tất cả đồi là lỗi của anh, vợ anh mới là tốt nhất.” Sở Diệu vô cùng vui vẻ, anh còn đang hối hận vì khi trước không học chuyên ngành hay, bây giờ có vẻ không cần hối hận nữa.

“Lúc trước chúng ta đã hẹn cùng thi vào đại học Hoa Đông, là do em thất hẹn trước, bây giờ cũng coi như thực hiện được lời hứa này.” Về sau hai người cũng không cần mỗi người một nẻo nữa.

“Cảm ơn bảo bối của anh, em vất vả rồi!”

“Ừm, đúng là rất vất vả, em đã chuẩn cả một năm trời, nếu như không có gì thay đổi, giữa tháng chín năm nay, chúng ta sẽ có thể khai giảng cùng nhau.”

Vân Khuynh về để chắc chắn vào được đại học Hoa Đông, cho nên đã cố gắng hết sức để giành điểm, chẳng dám lơ là một chút nào, cuối cùng không chỉ đủ điểm học nghiên cứu sinh, còn được số điểm tuyệt đối không có chút sai lầm nào.

“Thật tốt quá đi, tối nay em có muốn ra ngoài không? Anh sẽ đưa em đi ăn mừng một chút.”

“Được đó, em muốn ăn nhiều một chút.”

“Được, em muốn ăn bao nhiêu cũng được hết.” Sở Diệu mỉm cười yêu chiều.

Anh đã nói rồi, anh đã đi trước một trăm bước, bây giờ mỗi một bước của Vân Khuynh, đều là một bước hạnh phúc của anh.

Vân Khuynh ngắt điện thoại của Sở Diệu, xuống lầu báo tin vui này cho bố mình và dì Tưởng.

Hai người họ cũng kinh ngạc không kém gì Sở Diệu.

“Vậy mà con còn nói là muốn thi công chức, bố vẫn còn đang kinh ngạc lắm đó, năm ngoái con cũng không nói với bố lấy một câu, con thi vì Sở Diệu sao?”

Từ năm ngoái gặp mặ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play