Máy bay rẽ mây mà lướt đi trên không
trung.
Vân Khuynh xuất ngoại.
Vắng bóng Vân Khuynh, cuộc sống của Sở
Diệu bỗng chốc trở nên tẻ nhạt và nhàm chán không thể nào tả nổi.
Hai người mới chỉ xác định quan hệ yêu
đương, còn chưa tới hai tháng đã phải rơi vào tình cảnh mỗi người một nơi.
Không đúng… phải là mỗi người một nước.
Tình yêu của bọn họ thật đúng là ba
chìm bảy nổi.
Những ngày ở Hoa Đông của Sở Diệu dần
trở nên bình đạm, có lẽ là do khi trước hình ảnh anh ở cùng Vân Khuynh quá nổi
bật, cho nên tới học kỳ này, ánh mắt các bạn học dành cho anh cũng bớt đi
nhiều.
Dẫu sao cũng là hoa thơm đã có chủ, phi
lễ chớ nhìn!
Xem ra mọi người trong trường đều có
giá trị đạo đức rất cao.
Nhưng có vài người còn không biết hai
chữ “đạo đức” đường ngang nét dọc ra làm sao.
Tỷ như Chương Mộ Thi.
“Sở Diệu, Vân Khuynh về Anh rồi sao?
Xem ra cậu cũng thật đáng thương, phải yêu xa rồi.” Chương Mộ Thi tiến đến, ra
vẻ như rất thân quen với Sở Diệu,
Ngữ khí cũng có phần thân mật, như thể
hai người là bạn tốt lâu năm.
Sở Diệu không trả lời cô ta, tiếp tục
dùng bữa. Đám người Yến Hưng ngồi ở một bên cũng chỉ đánh mắt nhìn nhau.
Cũng chẳng ai nói lời nào.
Mọi người đều biết, Chương Mộ Thi dành
cho Sở Diệu tình cảm đặc biệt.
Có điều ai mà ngờ được, cô ta chưa bao
giờ theo đuổi thành công.
Người thành công là Vân Khuynh mới chỉ
tới Hoa Đông được hơn một tháng.
“Trời ạ, Vân Khuynh cũng thật là… nếu
như lúc trước cậu ấy thi vào Hoa Đông cùng với chúng ta, vậy thì bây giờ hai
cậu cũng đâu cần tách nhau ra, yêu đương mà một người một nẻo như vậy nhiều khó
khăn lắm đó.”
Chương Mộ Thi dùng ngữ khí như thể mình
là bạn rất thân của Vân Khuynh hay là Sở Diệu mà than ngắn thở dài. Nếu như
Chương Mộ Thi thật sự là bạn của cả hai người, vậy thì nói những lời này cũng
chẳng có gì kỳ lạ, nhưng cô ta đâu phải bạn bè gì của họ?
Vân Khuynh và Sở Diệu đều không thân
với cô ta, sao cô ta lại bắt quàng làm họ như vậy? Lại còn làm như oán trách
Vân Khuynh không hiểu chuyện đi học ở Cambridge vậy!
Sở Diệu sẽ không để ý chuyện Vân Khuynh
tới Cambridge, nhưng anh cũng không thích người khác nhắc tới chuyện này, vì
đây cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì cho cam.
Sắc mặt Sở Diệu lạnh lùng, anh buông
đũa, đáp lại cô ta: “Chuyện của tôi và bạn gái tôi thì liên quan gì đến cậu?
Cậu rảnh lắm à?”
“À thì…” Vẻ mặt Chương Mộ Thi trở nên
lúng túng: “Tớ không có ý gì đâu.”
“Vậy cậu có ý gì? Chuyện của tôi với
bạn gái tôi, cậu có quyền xen vào từ khi nào thế? Tôi khuyên này, con gái thì
nên biết tự trọng, có liêm sỉ một chút, đừng có chuyện gì cũng chõ mũi vào.� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.