“Mẹ à mẹ không thấy mẹ quá dễ theo đuổi
sao? Rất có hại, mẹ không cảm nhận được quá nhiều cảm giác vui sướng khi được
theo đuổi, con đang để cho Vân Khuynh đạt được hài lòng lớn nhất.” Sở Diệu
nghiêm túc nói hưu nói vượn, nếu có thể theo đuổi được thì anh đã ở đó lâu rồi,
mẹ cũng đừng đâm dao vào tim con!
“Hửm? Con nói cũng có vẻ đúng.” Vệ Thục
nhìn Sở Hoằng Bác: “Chồng à, sao anh không...”
Sở Hoằng Bác trừng mắt nhìn Sở Diệu một
cái: “Khụ khụ, bây giờ quan trọng nhất là vấn đề của con dâu, những chuyện khác
thì chúng ta nói sau.”
Đẻ con trai ra để nó gây chuyện, có
đúng không?
“Cũng đúng, con trai con nói nhanh lên,
chừng nào con dắt về nhà?” Chuyện về chồng, có thể nói riêng với nhau, chừa cho
người yêu chút mặt mũi.
“Mẹ à, chắc khi nào mẹ và bố rảnh,
chúng ta đến nhà họ Vân một chuyến trước.”
“Đúng đúng đúng, nên như vậy, phép tắt
không được sai, mẹ cũng sẽ tìm người tính ngày lành để đến thăm.” Nói đến
chuyện này, Vệ Thục lại thở dài: “Haiz, lúc trước vẫn là mẹ đến nhà bố con để
gặp bà nội con trước, xem ra con trai vẫn lợi hại hơn nhiều so với bố nó.”
Vệ Thục oán giận liếc Sở Hoằng Bác một
cái.
Sở Hoằng Bác nhìn đi chỗ khác, liếc nhẹ
Sở Diệu, rất mong muốn đứa con trai này của ông là một người câm.
Đẻ con trai ra để nó gây ra mâu thuẫn
giữa bố và mẹ sao?
Thấy bố như thế, Sở Diệu cũng có chút
hoảng sợ, vẫn nói vài lời hay cho bố đi: “Điều đó chỉ có thể chứng tỏ mẹ là một
người phóng khoáng vô cùng, không thèm quan tâm những điều đó, hơn nữa bố không
phải đã đối xử với mẹ rất tốt sao, quá trình không quan trọng, quan trọng nh� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.