“Mẹ à mẹ không thấy mẹ quá dễ theo đuổi
sao? Rất có hại, mẹ không cảm nhận được quá nhiều cảm giác vui sướng khi được
theo đuổi, con đang để cho Vân Khuynh đạt được hài lòng lớn nhất.” Sở Diệu
nghiêm túc nói hưu nói vượn, nếu có thể theo đuổi được thì anh đã ở đó lâu rồi,
mẹ cũng đừng đâm dao vào tim con!
“Hửm? Con nói cũng có vẻ đúng.” Vệ Thục
nhìn Sở Hoằng Bác: “Chồng à, sao anh không...”
Sở Hoằng Bác trừng mắt nhìn Sở Diệu một
cái: “Khụ khụ, bây giờ quan trọng nhất là vấn đề của con dâu, những chuyện khác
thì chúng ta nói sau.”
Đẻ con trai ra để nó gây chuyện, có
đúng không?
“Cũng đúng, con trai con nói nhanh lên,
chừng nào con dắt về nhà?” Chuyện về chồng, có thể nói riêng với nhau, chừa cho
người yêu chút mặt mũi.
“Mẹ à, chắc khi nào mẹ và bố rảnh,
chúng ta đến nhà họ Vân một chuyến trước.”
“Đúng đúng đúng, nên như vậy, phép tắt
không được sai, mẹ cũng sẽ tìm người tính ngày lành để đến thăm.” Nói đến
chuyện này, Vệ Thục lại thở dài: “Haiz, lúc trước vẫn là mẹ đến nhà bố con để
gặp bà nội con trước, xem ra con trai vẫn lợi hại hơn nhiều so với bố nó.”
Vệ Thục oán giận liếc Sở Hoằng Bác một
cái.
Sở Hoằng Bác nhìn đi chỗ khác, liếc nhẹ
Sở Diệu, rất mong muốn đứa con trai này của ông là một người câm.
Đẻ con trai ra để nó gây ra mâu thuẫn
giữa bố và mẹ sao?
Thấy bố như thế, Sở Diệu cũng có chút
hoảng sợ, vẫn nói vài lời hay cho bố đi: “Điều đó chỉ có thể chứng tỏ mẹ là một
người phóng khoáng vô cùng, không thèm quan tâm những điều đó, hơn nữa bố không
phải đã đối xử với mẹ rất tốt sao, quá trình không quan trọng, quan trọng nhất
là mới là kết quả.”
Dù sao Sở Diệu cũng còn trẻ, muốn hoàn
thành mọi chuyện với Vân Khuynh, còn cần sự giúp đỡ một chút từ tài chính của
bố, sớm hay muộn anh cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng lúc này
còn thiếu một ít lửa, nên so sánh không được với bố, nhưng anh cũng không muốn
có lỗi với Vân Khuynh.
Thứ người khác có, Vân Khuynh phải có,
người khác không có, Vân Khuynh cũng phải có.
Cho nên lấy lòng bố một chút đúng lúc
vẫn có lợi.
Ai kêu mẹ ngốc, thế mà lại không nắm
quyền tài chính vào tay mình.
Có đôi khi Sở Diệu cũng phải cảm thán,
nếu mẹ không phải gặp bố người cưng chiều bà như vậy, vậy thế nào bà cũng sẽ bị
người ta lừa đến rớt một lớp da rồi, không phòng bị chút gì với đàn ông.
Nhưng mà cũng chứng minh rằng hai người
thật sự là một cặp trời sinh.
“Cũng phải, con trai đã trưởng thành.”
Vệ Thục vỗ vai Sở Diệu, nói về tình cảm giữa bà và Sở Hoằng Bác, đó đúng thật
không thể nào bắt bẻ.
“Chồng à, anh bớt thời gian gọi điện
đến nhà họ Vân, nói chuyện chúng ta đến thăm, cũng phải báo trước một tiếng,
không thể tùy tiện đến nhà, quà tặng cũng không thể thiếu, phải chuẩn bị đủ.”
Nói xong, Vệ Thục lại cảm thán: “Vẫn do
mẹ tinh mắt, từ nhỏ đã sắp đặt vợ cho con, nếu không thì Tiểu Khuynh ưu tú như
vậy, sao có thể nhìn trúng tên đầu gỗ lạnh lùng như con chứ.”
Khóe miệng của Sở Diệu giật giật, nói
ra thì xấu hổ, nếu không phải do cái thứ gọi là hôn ước từ nhỏ đó, thì hai
người đã sớm ở bên nhau lâu rồi.
Nhưng mà những lời n ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.