Vân Khuynh quay về phòng ngủ. Màu sắc chủ đạo của phòng ngủ là xanh và hồng, có phòng tắm, tủ quần áo và một cái ban công rất lớn. Trong ban công có một cái ghế tựa và xích đu, những thứ này đều là do bố của cô cùng với dì Tưởng sắp xếp.

Khi còn ở nhà họ Lâm, cô và bà của mình ở chung một phòng, chia thành giường trên giường dưới. Đây là lần đầu tiên cô có một căn phòng của riêng mình khi lớn lên.

Nhẹ nhàng đặt cặp sách xuống, cô mở đèn bàn lên, ngồi xuống sau đó chuẩn bị làm bài tập.

Mức độ bài tập của trường trung học số 1 Lệ Thành lớn hơn nhiều so với trường trung học số 1 Minh Thành. Cô làm cả đêm cũng không xong, ngoại trừ Sở Diệu ra, những người khác đều vô cùng nghiêm túc làm bài tập.

Cô lấy chiếc điện thoại di động mà bà ngoại mua cho từ trong ngăn kéo ra. Tuần trước bố của cô đã đưa cô đi mua sắm lại tất cả mọi thứ, bao gồm quần áo, điện thoại di động, máy tính xách tay và máy tính bảng. Chỉ có Vân Khuynh là không tưởng tượng được, chứ không có thứ gì mà bố của cô không thể mua được.

Cô sử dụng chiếc điện thoại di động mới. Chiếc điện thoại di động cũ có chứa rất nhiều video của bà, vậy nên cô đã cất nó trong ngăn kéo.

Thái độ của Vân Cao Lãng khiến Vân Khuynh không bao giờ hiểu được, tại sao đối xử với cô tốt như thế mà không thể đưa bà ngoại của cô theo cùng. Bà ngoại đối xử với cô rất tốt, cả đời này cô cũng không thể báo đáp lại được.

Sau khi mở điện thoại lên, có thông báo tin nhắn từ cậu của cô. Mấy ngày nay cậu của cô thường xuyên nhắn tin hỏi thăm tình hình cô thế nào rồi. Cậu đối tốt với cô đến mức sự tàn nhẫn của Dương Hà đối với cô cũng có thể giảm bớt một chút.

Chỉ là sức khỏe của cậu không được tốt cho lắm, cho nên thụ nhập của Dương Hà trong gia đình cao hơn một chút, nhiều hơn khoảng bảy tám trăm. Nhưng cậu của cô cũng rất siêng năng, ban ngày đi làm, buổi tối làm thêm việc ở nhà. Vân Khuynh không hề cảm thấy cậu của mình thấp kém, người kiếm tiền để quản lý gia đình luôn quan trọng như nhau.

Nhưng Dương Hà lại không nghĩ như vậy, bà ta cảm thấy cậu của cô thật là vô dụng, luôn luôn sai khiến ông ấy.

Cũng chính vì tính tình của ông ấy tốt như vậy, Vân Khuynh vẫn luôn thắc mắc tại sao hai người bọn họ lại không ly hôn.

Suy cho cùng mà nói, đó cũng là chuyện của người lớn với nhau, cô không thể kiểm soát được.

Cậu: [Tiểu Khuynh, con ngủ rồi sao? Con nói hôm nay phải đi học mà, thế nào rồi?]

Tin nhắn được gửi vào lúc tám giờ.

Lâm Khuynh ngay lập tức trả lời tin nhắn của ông ấy, mặc kệ là tốt hay xấu, cô sẽ luôn luôn nói chuyện tốt, không bao giờ nói chuyện xấu, hơn nữa cô còn cảm thấy nó rất tốt.

Ngoại trừ việc tính khí bạn cùng bàn của cô có chút kỳ lạ.

Nhưng Vân Khuynh vẫn luôn cảm thấy Sở Diệu này chính là Sở Diệu kia, là một người rất tốt bụng.

Giúp đỡ một chuyện, trả ơn gấp nhiều lần.

Sở Diệu là người đã giúp cô lấy lại điện thoại, điều đó chứng tỏ anh chắc chắn là một người tốt.

Cô đột nhiên lắc đầu một cái, loại bỏ hết những suy nghĩ lung tung trong đầu và bắt đầu tập trung làm bài tập.

Bây giờ đã là mười giờ rưỡi, có tiếng gõ cửa ở bên ngoài, cô đi ra mở cửa, là dì Tưởng.

“Tiểu Khuynh, đã muộn như vậy rồi, uống ly sữa bò này rồi nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Mặc dù Tưởng Mai đã có hai đứa con nhỏ, nhưng bà ấy vẫn không biết làm thế nào để có thể chung sống hòa thuận với Vân Khuynh. Bà ấy sợ rằng nếu như mình làm không tốt có thể sẽ khiến cô cảm thấy không yên tâm.

Nhưng nhìn cơ thể nhỏ bé gầy gò của Vân Khuynh, bà ấy không tự chủ được mà có cảm giác đau lòng.

Hơn nữa Vân Cao Lãng cũng rất nhiều lần yêu cầu bà ấy chăm sóc Vân Khuynh cẩn thận. Vậy nên bà ấy càng suy nghĩ nhiều về điều đó hơn.

Vân Khuynh vội vàng đưa tay ra nhận lấy, có chút vui vẻ nói: “Cảm ơn dì Tưởng.”

Một lúc lâu sau khi Tưởng Mai rời đi, Vân Khuynh mang ly sữa bò vào trong phòng. Hơi ấm của sữa từ lòng bàn tay truyền thẳng đến trái tim cô, thật sự từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể được chăm sóc như thế này.

Có lẽ bởi vì người mẹ mà cô tiếp xúc nhiều nhất chính là mợ của cô, cô đã quen với sự chế nhạo và châm chọc của mợ. Vì vậy sự tốt bụng của dì Tưởng đã khiến trái tim cô giống như bị đốt cháy.

Ngày hôm sau, cô mang ô của Hứa Trí đến và trả số tiền còn lại cho Sở Diệu. Khi cô xuống dưới lầu ăn cơm, trùng hợp Vân Ngọc cũng ở đó và nhìn thấy cô đang cầm theo một chiếc ô.

“Chị, chị lấy cái ô này ở đâu ra vậy? Hình như cái ô này có giá cao ngất trời luôn đấy.”

“Đây là ô của bạn học với chị, cái gì mà chiếc ô có giá cao ngất trời chứ?”

“Đúng là cái ô này rồi, cái nhãn này là thật. Đây chính là ô của Rolls-Royce, giá trên thị trường thế giới hình như là mười vạn. Bạn học của chị là người rất giàu có đó.”

Cái miệng nhỏ của Vân Khuynh khẽ nhếch lên, ngạc nhiên đến mức nói lắp bắp: “Mười vạn sao?”

Biết được thông tin này, Vân Khuynh luôn nắm chặt chiếc ô trong tay trên suốt con đường tới trường. Cô thậm chí còn không nghiên cứu về loại hàng xa xỉ chứ đừng nói là xe hơi, vì vậy cô hoàn toàn không hề nhận ra rằng đây là hiệu Rolls-Royce. Vừa rồi cô đã kiểm tra thử một chút và sự thật đúng là như vậy.

Hóa ra Hứa Trí là con của một gia đình rất giàu có.

Khi đến lớp, cô cất ô vào trong một góc, để tránh phải giải thích với các bạn học khác.

Gần bắt đầu vào tiết học, Hứa Trí và những người khác mới vội vàng chạy đến. Tiết học đầu tiên là tiết đọc buổi sáng của Trung Quốc, vì vậy cô không còn cách nào khác đành phải bỏ lại chiếc ô.

Sở Diệu liếc mắt nhìn về phía chiếc ô, lại quay sang nhìn cô, sau đó rời ánh mắt đi chỗ khác, đạp chân một cái vào ghế của Hứa Trí đang ngồi ở phía trước.

Hứa Trí sững sờ quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”

“Vô tình thôi.” Sở Diệu cúi đầu xuống lật sách ra xem.

Hứa Trí gãi đầu, cái lực đá kia thật sự chỉ là vô tình thôi sao?

Sau tiết đọc sách vào buổi sáng, Vân Khuynh cuối cùng cũng có thể đem ô trả lại cho Hứa Trí: “Hứa Trí, cảm ơn cậu.”

“Không có gì đâu, không cần phải cảm ơn tôi, thật là kỳ lạ…Anh Diệu, cậu đá tôi làm cái gì?”

“Không cẩn thận thôi.” Giọng nói của Sở Diệu mang theo tính uy hiếp, anh liếc mắt một cái, táy trái giơ lên làm hành động “cắt yết hầu.” Có vẻ như Hứa Trí ý thức được cái gì đó, vội vàng im lặng không nói gì nữa.

Anh Diệu làm chuyện tốt còn không muốn để cho Vân Khuynh biết sao?

Thái độ làm việc tốt không cần báo đáp này thật đáng để học tập!

Vân Khuynh không để ý tới mâu thuẫn giữa hai người bọn họ, cô móc trong túi ra 68 tệ chuyển từ đầu bàn bên này sang đầu bàn bên kia.(Abilene X T Y T)

“Sở Diệu, đây là tiền thừa, cậu nhận lấy đi.” Vân Khuynh từ nhỏ đã được bà ngoại dạy dỗ rất tốt. Bà là một người rất thực tế, chưa bao giờ lợi dụng sự giúp đỡ của người khác.

Sở Diệu đã giúp đỡ cô, việc cô trả ơn lại là vô cùng bình thường. Cô có thể nhận tiền nhưng không thể nhận quá nhiều được.

Đôi mắt của Sở Diệu hơi híp lại, nhìn số tiền ở trên bàn, giọng nói của anh có chút lạnh lùng: “Cậu có nhiều tiền lắm sao?”

Cô liên tục nhắc tới tiền, đây là sợ người khác không biết cô có tiền sao?

Vân Khuynh chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Cũng…cũng bình thường.”

Nhưng cô chắc chắn không thể giàu bằng anh được. Hứa Trí luôn miệng gọi anh là “anh Diệu”, có lẽ anh còn giàu hơn cả gia đình của Hứa Trí.

Vì chiếc ô đó, Hứa Trí đã được Vân Khuynh xếp vào hàng “người giàu có.”

“Nếu cậu đã muốn trả lại tiền cho tôi như vậy, có phải nên tính chút lãi không?” Sở Diệu chống khuỷu tay trái lên bàn, nghiêng người nhìn cô có chút hứng thú. Đầu ngón tay của anh gõ gõ trên mặt bàn, giống như những tiếng trống đang đập trong lồng ngực của Vân Khuynh vậy.

Cô khẽ nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Vậy cậu cảm thấy nên tính lãi bao nhiêu là phù hợp?”

“Hứa Trí.” Anh lại giơ chân đá một cái vào ghế của cậu ta.

Hứa Trí quay đầu lại, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót, nhưng lại không dám kêu ca chút nào: “Anh Diệu, có chuyện gì vậy?”

“Cậu cảm thấy 68 tệ ở trong tay tôi hai tuần thì có thể biến thành bao nhiêu?” Giọng nói của Sở Diệu trầm xuống, có chút lười biếng.

“Hai tuần, không có một vạn thì cũng phải tới sáu nghìn tám. Sao thế, cậu lại tìm được cách làm giàu rồi à? Mau chỉ cho tôi đi, trùng hợp tiền tiêu vặt của tôi cũng đang khan hiếm.”

Từ tận đáy lòng Hứa Trí cảm thấy, đi theo Sở Diệu nhất định sẽ có thịt ăn. Sở Diệu bẩm sinh đã có tài năng đầu tư, liệu có phải đây là gen làm giàu được truyền lại từ tổ tiên của nhà họ Sở không?

“Cậu có thể quay đầu lại được rồi, nhìn cậu đau mắt quá.” Sở Diệu nói những lời này với Hứa Trí, nhưng ánh mắt lại dán chặt trên người của Vân Khuynh.

Hứa Trí không còn cách nào khác đành phải quay đầu lên, cậu ta sắp bị Sở Diệu làm cho hồ đồ đến nơi rồi.

Sở Diệu nhướng mày, môi mỏng hơi nhếch lên một chút. liếc mắt nhìn qua số tiền ở trên bàn, ý tứ không cần nói cũng đủ để biết: “Cậu muốn trả lại không?”

Vân Khuynh cắn nhẹ môi, bàn tay nhỏ bé lặng lẽ lấy lại 68 tệ kia cho vào trong túi. Cô mỉm cười sau đó nói: “Chắc chắn là tôi đã nhớ lầm rồi. Nếu cậu đã nói rằng không biết biết tôi, vậy cứ coi như hai chúng ta không hề quen biết nhau đi.”

Ôi trời ơi, 68 tệ lại biến thành sáu nghìn tám. Cho dù cô có giàu đến đâu cũng không thể tiêu xài hoang phí đến mức như vậy được.

Quên đi, dù sao Sở Diệu cũng không để ý tới 68 tệ này, có cơ hội thì sau này trả cho anh cũng được.

Sở Diệu cười một tiếng kèm theo ý chế nhạo, Vân Khuynh cúi thấp đầu xuống.

Cô im lặng nhìn những đồng tiền trong túi, sắp bị đả kích tới nơi rồi.

Xem ra không chỉ gia đình của Sở Diệu có tiền, mà chính bản thân anh cũng có thể tự làm ra tiền.

Cô cảm thấy hơi rung động rồi, muốn hỏi Sở Diệu xem bí quyết kiếm tiền là gì. Nếu có thể, cô cũng muốn kiếm thêm nhiều tiền một chút, như vậy cuộc sống mới có thể bảo đảm hơn.

Tuy rằng hiện tại cô đang sống một cuộc sống khá tốt, nhưng không hiểu vì sao, cô luôn có cảm giác như đang bước đi trên mây, không thể thoải mái được.

Nhưng bây giờ hai người vẫn chưa quen thuộc với nhau, Vân Khuynh chỉ có thể âm thầm giữ suy nghĩ đó ở trong lòng.

Sở Diệu quay lại chỗ ngồi của mình. Cô gái này lúc thì yên lặng giống như một cây nấm, âm thầm lớn lên bên cạnh anh, nhưng thỉnh thoảng lại giống như một con chim chiền chiện ầm ĩ.

Nhưng không thể không nói đến, kể từ khi có một người ngồi bên cạnh, anh sẽ từ khóe mắt vô thức nhìn cô để xem cô đang làm gì. Hầu hết thời gian cô đều dùng để làm bài tập, anh cũng không biết cô lấy đâu ra nhiều bài tập như vậy để làm nữa.

Từ trước đến nay ở bên cạnh anh, bất kể là mùa đông hay mùa hè, bầu không khí đều rất lạnh lùng. Thật kỳ lạ khi phải nói rằng từ khi lên cấp hai, Sở Diệu dường như chỉ có hai người bạn cùng bàn, mỗi lần đều là ở những vị trí riêng biệt, giống như thiết kế riêng cho anh vậy.

Có bạn cùng bàn có vẻ như không thoải mái lắm, không thể muốn làm gì thì làm. Nhưng Sở Diệu lại không cảm thấy Vân Khuynh phiền phức cho lắm, anh thấy cô rất ngoan ngoãn và không ồn ào.

Còn nguyên nhân là gì thì không ai có thể nói rõ được.

Sau hai ngày đi học, Vân Khuynh biết mình bị tụt lại phía sau so với các bạn học bởi môn sinh học và tiếng Anh.

Sinh học là những thứ cần ghi nhớ quá nhiều. Những người khác thường nói đùa rằng sinh học nên là một môn nghệ thuật tự do, và địa lý nên là một môn khoa học. Sẽ thật tuyệt nếu như địa lý là một môn khoa học, Vân Khuynh rất thích học địa lý.

Tiếng Anh bị tụt lại có thể là do cô chưa quen với phương pháp dạy của giáo viên. Không phải do cô Tôn dạy không giỏi mà là do phương pháp dạy tương đối mới, rất khác so với trường cấp hai số 1 Minh Thành nên cô mới chưa thể quen được. Cô cần một khoảng thời gian ngắn, có thể là một tuần hoặc hai tuần để làm quen với nó.

Buổi tối gặp phải một bài toán khó, Vân Khuynh mỗi khi gặp bài khó đều có thói quen cắn đầu bút. Cô cũng biết đầu bút không được sạch cho lắm, nhưng đôi khi cô không thể kiểm soát được bản thân. Cũng có khi cô sẽ nhổ tóc, nhưng cô sợ đầu mình bị hói nên thà cắn bút còn hơn.

Sở Diệu liếc nhìn cô vài cái, uống một ngụm nước, có chút ghét bỏ nói: “Cậu mới ba tuổi thôi sao?”

“A…” Vân Khuynh bị Sở Diệu làm cho giật mình, bàn tay bị mất lực, đầu bút chọc đến hàm răng. Cô cắn phải đầu lưỡi, trong nháy mắt nước mắt đã trực trào ra.

Sở Diệu: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play