Vân Khuynh che miệng
lại, hai mắt ngập tràn nước, cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn Sở Diệu.
Tại sao cô lại cảm
thấy xấu hổ khi để cho Sở Diệu thấy mình ở trong bộ dạng này?
Sở Diệu quay đầu nhìn
đi chỗ khác với nụ cười nửa miệng. Khóe miệng anh hơi nhếch lên khiến cho khuôn
mặt của Vân Khuynh càng thêm đỏ bừng, chỉ muốn che mặt lại ngay lập tức.
Ngập ngừng một lúc
lâu, đầu lưỡi đã bớt đau hơn, cô chớp chớp mắt, cố gắng nén nước mắt vào trong.
Sau khi đã bình thường
trở lại, cô quay đầu liếc mắt nhìn Sở Diệu. Cô thấy anh đang làm bài tập toán,
hơn nữa còn vừa lúc làm đến câu hỏi cuối cùng.
Vân Khuynh im lặng
ngồi ở một bên vươn cổ sang muốn nhìn một chút, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ thì Sở Diệu đã quay đầu lại. Ánh mắt hai
người bọn họ cứ như vậy mà chạm vào nhau.
Sở Diệu: “...”
Vân Khuynh: “...”
Nếu như có một khe nứt
trên mặt đất, chắc chắn cô sẽ không do dự mà nhảy ngay xuống đó.
“Haha, Sở Diệu, bài
này tôi không hiểu, cậu có thể giảng cho tôi được không?” Vân Khuynh nắm chặt
cây bút trong lòng bàn tay, mỉm cười lấy lòng anh.
Sở Diệu nhướng mày,
không trả lời cô rồi tiếp tục cúi đầu xuống làm bài.
Vân Khuynh bĩu môi. Sở
Diệu thật sự rất lạnh lùng, lại còn ít nói nữa, giống như một bức tượng được
làm bằng băng vậy.
Thẩm Diệu không phải
nói Sở Diệu là một người rất tốt sao, vì lý do gì anh lại đối xử với cô lạnh
lùng như vậy, rốt cuộc cô đã làm chuyện gì có lỗi với Sở Diệu?
Vốn tưởng rằng duyên
phận giữa hai người có thể kéo mối quan hệ này lại gần nhau hơn, nhưng giờ cô
lại cảm thấy rằng chính điều đó đã đẩy mối quan hệ này cách xa hơn.
Trong lòng Vân Khuynh
đang khẽ lẩm bẩm, cô thẳng người, muốn tập trung suy nghĩ kỹ lại một chút. Đúng
lúc này, một tờ giấy kiểm tra rơi xuống mặt bàn của cô, cùng với một giấy gói
màu xanh. Là kẹo bạc hà.
Cô hơi ngẩn người nhìn
Sở Diệu, nhưng anh đã đứng dậy và đi ra ngoài.
Vân Khuynh cầm tờ giấy
kiểm tra lên và nhìn nó, toàn bộ câu hỏi đều để trống, chỉ có câu hỏi cuối cùng
đã được hoàn thiện. Đó cũng là câu hỏi mà Vân Khuynh đang lo lắng.
Vậy cho nên…Đó là anh
cố ý làm cho cô sao?
Cô cầm viên kẹo bạc hà
kia lên, chẳng lẽ vì cảm thấy cô cắn đầu bút không được sạch sẽ nên mới đưa cho
cô viên kẹo này?
Vân Khuynh cong môi
cười nhẹ, cô muốn rút lại những suy nghĩ vừa rồi của mình. Sở Diệu thật sự là
một người vô cùng tốt bụng.
Học sinh đứng đầu đều
lạnh lùng và kiêu ngạo như vậy, thông cảm một chút cũng không sao.
Tâm trạng của Vân
Khuynh ngay lập tức trở nên vui vẻ, cô bóc vỏ kẹo bạc hà ra rồi bỏ vào trong
miệng, bắt đầu nghiên cứu câu hỏi được đưa ra. Sở Diệu đã giải quyết nó một
cách rất đơn giản. Vân Khuynh chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra vấn đề
của bản thân. Dòng phụ của cô đã bị vẽ sai, vì vậy nên cô không thể nào tìm ra
được câu trả lời.
Sau khi nhìn thấy vấn
đề này, cô đặt tờ giấy của Sở Diệu sang một bên và bắt đầu sửa lại bài của
mình. Sau khi trả lời, cô phát hiện ra rằng mặc dù họ cùng sử dụng một dòng phụ
trợ, nhưng ý tưởng tiếp theo của họ lại có một chút khác nhau.
Cô xoay đầu lưỡi,
trong miệng tràn ngập hương vị của bạc hà, thật khó có mùa hè nào lại mát lạnh
sảng khoái như thế này.
Cuối cùng cô cũng biết
được Sở Diệu giống như cái gì. Anh giống như chiếc kẹo bạc hà này vậy, lạnh
lùng nhưng lại rất sảng khoái.
Vân Khuynh viết lời
cảm ơn vào tờ giấy ghi chú rồi dán lên góc bàn, sau đó dùng bài tập che lại.
Nếu anh đã không thích nói chuyện, vậy có lẽ nên dùng giấy để truyền đạt lời
cảm ơn, đúng không?
Đến khi Sở Diệu quay
lại, cô đã làm đến bài tập tiếng Anh.
Anh cầm bài tập đặt
vào ngăn kéo, một tờ giấy ghi chú nhỏ màu xanh xuất hiện trước mặt anh. [Cảm ơn
cậu \(^o^)/~] Cô còn vẽ thêm một đám mây hoạt hình, vừa xấu xí lại vừa đáng
yêu.
Sở Diệu hừ nhẹ một
tiếng, dùng một quyển sách che tờ giấy ghi chú kia lại.
*
Hôm nay tốc độ của Vân
Khuynh nhanh hơn mọi ngày một chút, vẫn còn dư một tờ giấy để cô mang về nhà.
Khi cô về đến nhà, dì
Tưởng nói rằng bà ấy đã chuẩn bị mì canh suông để làm bữa khuya cho cô.
“Dì Tưởng, cảm ơn dì.
Không cần phải làm phiền dì như vậy đâu, con đã ăn cơm tối ở trường rồi.” Dì
Tưởng đối xử với cô quá tốt khiến cô không biết phải làm thế nào. Có vẻ trong
nhà chỉ có một mình cô là ăn bữa khuya.
“Đồ ăn ở trường không
thể bằng ở nhà được. Phải học bài đến khuya thì nên ăn nhiều một chút, con xem
con đã gầy đến mức nào rồi.” Tưởng Mai đã sống chung với Vân Khuynh được một
thời gian, bà ấy cũng đã nắm rõ được một phần tính cách của cô. Bà ấy biết cô
là một cô gái rất dịu dàng và đáng yêu, còn vô cùng chịu khó nữa.
Bà ấy biết Vân Cao
Lãng đối xử tốt với cô là bởi vì cảm thấy có lỗi. Tưởng Mai lên kế hoạch đối xử
với Vân Khuynh tốt hơn, để cô có thể hòa nhập với gia đình càng sớm càng tốt.
Bà ấy cũng tin rằng
Vân Khuynh có thể hiểu được tâm ý của mình.
“Cảm ơn dì Tưởng.”
Trong lòng của Vân Khuynh tràn đầy sự vui sướng.
“Không có gì đâu. Con
mau ăn đi, dì lên lầu trước. Tối nay xã giao nên bố của con uống hơi nhiều
rượu, dì lên xem ông ấy thế nào rồi.”
Đợi đến khi Tưởng Mai
đi rồi, Vân Khuynh ngồi xuống ăn bát mì mà bày ấy đã chuẩn bị. Từ khi còn học
trung học, cô đã không còn ngủ trước mười một giờ.
Sau khi bà ngoại qua
đời, cô không còn được đối xử tốt như vậy nữa. Buổi tối cô cảm thấy đói bụng,
muốn nấu chút gì đó để ăn nhưng lại sợ đánh thức mợ dậy. Vì để không xảy ra
tranh cãi, cô đã mua một ít bánh mì và đặt nó ở trong phòng của mình. Mỗi khi
thấy đói vào ban đêm, cô sẽ lấy ra và ăn một cái.
Không ngờ tới bây giờ
cô lại có thể được đối xử đặc biệt như vậy. Hơn nữa, sự đối xử đặc biệt này lại
đến từ người mẹ không có quan hệ huyết thống với cô.
Trong lòng Vân Khuynh
cảm thấy có chút hụt hẫng.
*
Sáng sớm hôm sau, vào
lúc nộp bài tập toán, Vân Khuynh nhìn thoáng qua bài tập của Sở Diệu. Bài của
anh vẫn giống như tối hôm qua, chỉ mới hoàn thiện câu cuối cùng.
Thẩm Diệu là tổ trưởng
nên Vân Khuynh tò mò hỏi cô ấy: “Sở Diệu nộp bài như thế này, giáo viên sẽ
không tức giận sao?”
“Không sao đâu, cậu ấy
vẫn luôn như vậy. Cậu ấy chỉ chọn vài câu hỏi khó để làm, nếu không có thì cậu
ấy sẽ để trống luôn bài thi. Học sinh đứng đầu mà, luôn được đối xử đặc biệt
như vậy đó. Những câu hỏi trước đó cậu ấy liếc nhìn một cái là biết đáp án rồi,
làm cũng chỉ lãng phí thời gian.” Thẩm Diệu trả lời giống như đã quá quen với
việc này.(Abilene X T Y T)
Vân Khuynh nghe mà há
miệng kinh ngạc, hóa ra học sinh đứng đầu có thể không làm bài tập cũng được?
Nếu cô cũng là người đứng đầu trong lớp, vậy cô có thể không cần làm bài tập về
nhà nữa không?
Vốn dĩ cô chỉ là nghĩ
trong lòng thôi, nhưng không ngờ trong lúc tập trung tinh thần lại nói ra khỏi
miệng. Cô vội vàng lấy tay che miệng lại nhưng Hứa Trí vẫn nghe thấy câu nói
đó.
“Vân Khuynh, cậu muốn
trở thành người đứng đầu trong lớp sao? Tôi ủng hộ cậu.” Hứa Trí nhìn Sở Diệu
với một vẻ mặt vô cùng hứng thú: “Anh Diệu, tiểu khả ái đã tuyên chiến với cậu
rồi, cậu có chấp nhận không? Cái danh hiệu học sinh đứng đầu này cậu giữ lâu
rồi, cũng đã đến lúc nên để người khác nắm giữ rồi.”
Nếu Vân Khuynh thật sự
có thể chiếm lấy vị trí học sinh đứng đầu của Sở Diệu, chắc chắn sẽ có rất
nhiều chuyện hay xảy ra.
“Không thể nào đâu.”
Vân Khuynh vội vàng xua tay, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt kiêu ngạo quá mức
của Sở Diệu: “Tôi chỉ nói linh tinh thôi. Sở Diệu, cậu đừng để trong lòng.”
Sở Diệu chậm rãi xoay
người lại, uống một ngụm nước suối sau đó nói: “Tùy theo năng lực của mỗi
người.”
“Đúng là như vậy đó.
Vân Khuynh, cậu đừng sợ. Nếu cậu có thể dành được vị trí học sinh đứng đầu, tôi
mời cậu ăn cơm.” Nơi nào có náo nhiệt, nơi đó chắc chắn có Hứa Trí. Còn có
chuyện gì thú vị hơn nhìn vẻ mặt đau khổ của anh Diệu?
Sở Diệu đưa chân đá
cậu ta một cái, cười lạnh một tiếng: “Nếu cậu ấy có thể đạt được vị trí đứng
đầu trong kỳ thi lần này, cậu sẽ phải trả tiền ăn cho cậu ấy suốt đời.”
“Đừng như thế, đây
không phải là quá lãng phí rồi sao. Đến tiền ăn cơm tôi còn chưa có đủ khả
năng.” Hứa Trí giơ hai tay lên đầu hàng. Nếu thật sự cô có thể vượt qua Sở Diệu
trong kỳ thi sắp tới, túi tiền của cậu ta sẽ bị vét sạch mất.
Vân Khuynh mím môi
cười, thật mong chờ đến kỳ thi sắp tới, để xem trình độ của cô cách Sở Diệu bao
xa.
Quay trở lại tiết học,
Hứa Trí xoay người lại. Mọi người chỉ coi đó là một trò đùa không ai để ý đến,
nhưng họ cũng không muốn nó trở thành sự thật trong tương lai gần.
Buổi chiều có tiết
toán, tình cờ lại là bài toán của ngày hôm qua. Khi phát bài, cô Tiền không hề
nhắc đến những câu hỏi bị bỏ trống trong bài của Sở Diệu. Thậm chí Vân Khuynh
còn thoáng thấy qua khóe mắt, giáo viên đánh dấu vào câu hỏi cuối cùng của anh.
Cô liếc nhìn bài của
mình, giáo viên cũng đánh dấu ở mấy câu hỏi cuối cùng. Cô lại quay sang nhìn
bài của các bạn học khác, hình như cũng giống như thế, giáo viên chỉ chọn mấy
câu hỏi khó để chữa bài.
“Có hai cách giải cho
câu hỏi cuối cùng. Cô nghĩ cách thứ nhất hầu hết mọi người đều sử dụng được.
Còn cách thứ hai là cách giải mà Sở Diệu và Vân Khuynh sử dụng. Cách giải của
hai người này cũng có chút khác biệt với nhau. Hai em cho cô mượn bài một chút,
cô sẽ giải cho các bạn khác cùng xem.”
Tất cả học sinh trong
lớp đều nhìn về phía Vân Khuynh. Nếu là Sở Diệu thì mọi người đã quá quen với
điều đó, nhưng Vân Khuynh thì không. Hai người đó lại ngồi cạnh nhau nên càng
khiến người khác tò mò hơn.
Vân Khuynh cảm thấy có
chút chột dạ, bởi vì bài không phải do cô tự mình làm được, mà là do có sự giúp
đỡ của Sở Diệu.
Cô lặng lẽ liếc nhìn
Sở Diệu một cái, cũng vừa đúng lúc anh nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng dời ánh mắt đi
chỗ khác.
Sau khi giáo viên giải
thích xong còn nói thêm một câu: “Phương pháp giải của Sở Diệu rất đơn giản
nhưng có phần rắc rối, cần phải nghiên cứu nhiều thêm. Mặc dù bài của Vân
Khuynh có nhiều bước giải nhưng có thể nhìn thấy kết quả ngay lập tức. Mọi
người có thể học tập một chút, nghiên cứu xem bản thân thích hợp với phương
pháp giải nào hơn.”
Sau khi tan học, Thẩm
Diệu đến tìm Vân Khuynh để hỏi phương pháp giải bài, cô vội vàng xua tay nói:
“Là Sở Diệu đã chỉ cho tớ đó. Tớ thật sự không phải tự mình giải ra đâu.”
Cô thật sự cảm thấy
chột dạ rồi.
Người khác đều cho
rằng Vân Khuynh tự mình làm được nên rất ngưỡng mộ. Sau đó, Vân Khuynh nói rằng
là do được Sở Diệu chỉ cách giải, còn giúp đỡ nhiều hay ít thì mọi người không
biết, nên cũng không còn ai quá chú ý đến nữa.
Lần này chỉ có thể xem
như là một khoảng thời gian ngắn để thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng chính
bài kiểm tra vật lý mới thật sự khiến mọi người hiểu rõ về Vân Khuynh.
Nói chung, tổng duyệt
bắt đầu vào học kỳ thứ hai của năm thứ hai cấp ba, trường trung học số 1 Minh
Thành chậm hơn một chút và bắt đầu từ tháng sáu. Trường trung học số 1 Lệ Thành
bắt đầu sớm hơn nên Vân Khuynh phải ôn tập những bài trước đó, phải mất hai
tuần mới có thể bổ sung đầy đủ.
Đặc biệt là giáo viên
vật lý giảng bài rất nhanh. Giáo viên đã ôn tập xong ba tiết chỉ trong hai tuần
và tiện thể còn đưa ra một bài kiểm tra.
Đây là kỳ thi chính
thức của Vân Khuynh, thời gian có hơi gấp rút. Vì vậy Vân Khuynh đã làm bài rất
chăm chỉ và viết xong trước thời hạn nộp bài vài phút.
Thấy Sở Diệu ngồi
thoải mái giống như đã viết xong từ lâu, Vân Khuynh thầm thở dài trong lòng,
tốc độ của học sinh đứng đầu thật đáng sợ.
Giáo viên vật lý sửa
bài rất nhanh, sáng sớm hôm sau đã sửa xong rồi. Thầy giáo cầm một xấp bài bước
vào lớp, tậm trạng nhìn qua rất vui vẻ.
“Bài kiểm tra lần này
thầy đưa ra có chút hóc búa, nhưng cũng có người đạt điểm tuyệt đối. Thầy cũng
không ngờ tới, điểm trung bình là 85, con số này cũng không tệ.”
Mọi người đều hướng
ánh mắt về phía của Sở Diệu, anh cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên với điều
này.
Nhưng những gì giáo
viên nói ra tiếp theo lại khiến mọi người phải há miệng vì kinh ngạc.
“Người được điểm tối
đa lần này là Vân Khuynh, làm bài rất tốt. Có vẻ như Sở Diệu đã gặp được một
đối thủ cạnh tranh rồi.”