Vân Khuynh ngẩn người ra có chút
kinh ngạc, chẳng lẽ cô thật sự đã nhận nhầm người rồi?
Làm sao có thể như vậy được, Hứa Trí
nói trước đây anh cũng từng tới Minh Thành, hơn nữa khuôn mặt này còn có thể
phiên bản khác nữa sao?
Anh lớn lên đẹp như vậy, ngay cả một
bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ chuyên nghiệp nhất cũng không thể tạo ra hai khuôn
mặt giống hệt nhau, phải không?
“Có phải áp lực học tập của cậu rất
lớn không?” Vân Khuynh cảm thấy suy nghĩ của bản thân rất có lý.
Có lẽ bởi vì áp lực học tập quá lớn,
dẫn đến trí nhớ của anh không được tốt, đã quên mất cô.
Sở Diệu hơi nhướng mày, ánh mắt hơi
tối sầm lại rồi nói: “Cậu cảm thấy vậy sao?”
“Chẳng lẽ cậu mắc chứng mù mặt?”
Khóe miệng Vân Khuynh khẽ nhếch lên một chút.
Nhưng cũng không thể như vậy được,
ấn tượng lần đó chắc chắn là rất sâu sắc, cho dù có quên đi khuôn mặt của cô,
nhưng nhắc lại chuyện đó không thể không nhớ được gì.
“Cậu muốn nói cái gì?” Sở Diệu đưa
tay đẩy quyển sách về phía trước, ung dung nhìn cô nói.
Ánh mắt đó sắc bén quá mức khiến Vân
Khuynh không thể chịu nổi, vội vàng xua tay: “Không có gì, cậu không nhớ cũng
không sao. Chúng ta làm quen với nhau lại từ đầu đi. Tôi là Vân Khuynh, rất vui
được làm bạn cùng bàn với cậu.”
Trên đời này ai mà không thích mỹ
nhân, đương nhiên Vân Khuynh cũng rất thích các anh chàng đẹp trai.
“Đừng vui vẻ quá sớm.” Sở Diệu chống
một tay lên bàn, ghé sát người đến bên Vân Khuynh, giọng nói mang theo một chút
lười biếng: “Bạn học mới, tôi thật ra là người rất hung dữ. Cậu tốt nhất nên
tránh xa tôi một chút.”
“A?” Vân Khuynh chớp chớp mắt, cô
cảm nhận được một mùi hương bạc hà quen thuộc tới gần, sau đó lại từ từ tản ra.
Sở Diệu lùi về phía sau, đứng dậy và
đi ra ngoài.
Vân Khuynh đứng đó một lúc lâu vẫn
chưa thể hoàn hồn trở lại, Sở Diệu rất hung dữ sao?
Hình như đúng là có một chút.
Nhưng Thẩm Diệu lại nói anh rất tốt,
Hứa Trí và Nghiêm Lưu cũng nhiệt tình như vậy, hai người đó lại là bạn tốt của
anh, có vẻ cũng không hung dữ cho lắm đúng không?
Vân Khuynh khẽ nhún vai, cảm thấy
bản thân mình đang bị Sở Diệu trêu chọc.
Sở Diệu bước ra khỏi phòng học, đi
lên tầng cao nhất. Lúc này sân thượng vô cùng yên tĩnh, nhưng chỉ nửa tiếng
đồng hồ nữa sẽ có rất nhiều học sinh đến đây, đặc biệt là học sinh khoa tự do,
những người có rất nhiều điều cần ghi nhớ.
Lúc trước ban nghệ thuật và ban khoa
học gần như là giống nhau, lý do anh chọn ban khoa học là vì anh không thích
phải nói quá nhiều và lãng phí nước bọt.
“Anh Diệu, cậu ở đây làm gì vậy?”
Hứa Trí đột nhiên xuất hiện từ phía sau, đưa cho anh một lon Sprite rồi nói:
“Uống cái này đi, trong trường học không được uống rượu đâu, mau uống đi.”
“Có vẻ như cậu luôn có mặt ở khắp
mọi nơi.” Sở Diệu đưa tay đón lấy lon nước, mở ra uống một ngụm.
“Tôi không thấy cậu ở trong phòng
học, tiểu khả ái nói cậu đã đi ra ngoài rồi. Tôi đoán cậu đang ở đây.” Hứa Trí
uống một ngụm coca sau đó đặt cái lon sang một bên.
Sở Diệu nghe vậy thì liếm nhẹ khóe
môi dưới: “Mới lần đầu gặp mặt mà đã gọi bằng biệt danh thân mật như vậy, cậu
có thể đừng nói gì nữa được không?”
“Chậc chậc, anh Diệu, cậu nói mấy
lời này là có ý gì đây. Cậu không cảm thấy bạn học mới rất đáng yêu sao? Khuôn
mặt tròn xoe giống như quả trứng gà mới bóc vỏ vậy, trắng nõn lại mềm mại,
giọng nói còn rất ngọt ngào nữa, giống như được trộn lẫn với mật ong vậy.”
“Nếu lão Triệu có thể nhìn thấy cách
miêu tả như thế trong bài viết của cậu, chắc chắn sẽ cảm thấy rất hài lòng.” Sở
Diệu giơ tay lên vỗ nhẹ vào vai cậu ta.
“Tùy cậu.” Hứa Trí nhún vai đáp lại.
“Nhưng mà, cậu thật sự không quen
biết Vân Khuynh sao, vậy tại sao cậu lại đưa ô cho cậu ấy? Đừng có dùng lý do
là làm việc tốt để lừa dối tôi. Hai chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, mặc
chung một cái quần, cậu thì có thể làm được chuyện gì tốt chứ.”
Nói về điều này, phần lớn lý do tại
sao Hứa Trí lại có hứng thú đối với Vân Khuynh là bởi vì thái độ của Sở Diệu
với Vân Khuynh.
Vân Khuynh cũng hỏi chuyện về Sở
Diệu, vậy nên nếu anh nói giữa hai người họ không có chuyện gì chắc chắn Hứa
Trí sẽ không tin.
Chẳng lẽ cây sắt vạn năm sắp nở hoa
rồi sao?
“Ai mặc chung một cái quần với cậu?
Nhà tôi không thể mua nổi quần áo sao?” Sở Diệu nhìn cậu ta với một vẻ mặt chán
ghét.
Anh cầm lon Sprite rồi đứng dậy sau
đó nói: “Lòng hiếu kỳ sẽ giết chết một con mèo, thu sự tò mò của cậu lại đi.”
Hứa Trí xoa xoa đầu, tặc lưỡi rồi
lắc đầu. Hôm nay anh Diệu nói nhiều quá, đây là giấu đầu lòi đuôi sao?
Bởi vì chuyện xảy ra lúc trưa, Vân
Khuynh thật sự không dám nói chuyện cùng với Sở Diệu nữa.
Cho đến tiết sinh học vào buổi
chiều, thầy Ngô gọi người lên trả lời các câu hỏi còn sót lại của ngày hôm qua.
Thầy gọi theo mã số học sinh, nhưng bây giờ mã số học sinh đã được thay đổi,
trùng hợp lại gọi đến Vân Khuynh.
Đây là lần đầu tiên Vân Khuynh học
tiết của thầy Ngô, vậy nên chắc chắn cô không biết câu hỏi là gì. Vào thời điểm
Vân Khuynh đứng lên, thầy Ngô cũng ngây người ra vài giây.
“Lớp chúng ta có một bạn học sinh
mới sao?”
“Chào thầy, em là Vân Khuynh.” Vân
Khuynh xấu hổ cười.
“Haha, ngồi xuống đi, thầy thật may
mắn, vừa gọi đã đến em rồi. Vậy để bạn cùng bàn của em trả lời đi.” Thầy Ngô
nhẹ nhàng nói.
Vân Khuynh ngồi xuống, liếc nhìn
thoáng qua Sở Diệu một cách ngượng ngùng, thật đúng là tai bay vạ gió mà.
Sở Diệu đứng dậy trả lời câu hỏi của
ngày hôm qua, giọng điệu rất lưu loát, hơn nữa giọng nói cũng rất dễ nghe, êm
dịu giống như một ly rượu ngon vậy.
Anh rất ít khi mở miệng nói chuyện,
nhưng một khi anh đã nói thì sẽ nói rất rõ ràng. Điều đó cũng cho thấy anh luôn
xác định rõ mục tiêu rồi mới nói.
Khi Sở Diệu ngồi xuống, anh và Vân
Khuynh bất ngờ chạm mắt nhau, Vân Khuynh vội vàng cúi đầu xuống.
Khóe miệng của anh hơi giật giật mấy
cái, cô sợ anh đến vậy sao?
Vân Khuynh phát hiện ra bầu không
khí giữa hai người không hiểu sao có chút cứng ngắc. Cô và các bạn học khác đều
rất hòa thuận với nhau, nhưng đối với người bạn cùng bàn này lại không nói được
câu nào.
Đó thật sự không phải vấn đề nằm ở
cô, mà là nằm ở Sở Diệu. Anh quá không biết điều, Chúa mở ra một cánh cửa thì
anh lại đóng nó lại, lời này nói không sai chút nào.
Thành tích của Sở Diệu rất tốt,
nhưng anh không thích nói chuyện với người khác. Ngoại trừ Hứa Trí và Nghiêm
Lưu thì không ai đến tìm anh chơi cùng cả, có lẽ thật sự tính cách của anh rất
tệ.
Bởi vì là học sinh cấp ba, mọi người
đều ăn trưa và ăn tối ở trường, buổi tối còn phải tự học đến chín giờ. Chín giờ
vẫn chưa tính là muộn, ở trường số 1 Minh Thành còn phải học đến mười giờ.
Tiết tự học buổi tối về cơ bản đều
là để học sinh tự làm bài tập về nhà. Có ba tiết tự học thì Sở Diệu vắng mặt
tới hai tiết, thỉnh thoảng Hứa Trí và Nghiêm Lưu cũng vắng mặt. Nhưng lớp
trưởng cũng không quan tâm đến chuyện này, thật là kỳ lạ. Chẳng lẽ đây là ưu đãi
của những người có thành tích tốt sao?
Sau khi tiết tự học buổi tối kết
thúc, Vân Khuynh tạm biệt Thẩm Diệu ở cổng trường. Cô đi được một đoạn thì thấy
chiếc xe trong gia đình, một chiếc Mercedes Benz màu đen đang chạy tới.
Cô cúi người leo lên xe, sau đó nhẹ
nhàng nói: “Chú Phương, làm phiền chú rồi.”
“Đã tan học rồi sao, chúng ta mau về
nhà thôi.” Đây là lần đầu tiên chú Phương đến đón Vân Khuynh tan học nên có
chút cẩn trọng. Công việc của chú rất đơn giản, chú đón mấy đứa nhỏ trong gia
đình đi học, trước đây có hai, còn bây giờ thì là ba.(Abilene X T Y T)
Vân Khuynh ban đầu muốn sống trong
ký túc xá của trường, nhưng Vân Cao Lãng không đồng ý. Ông ấy cảm thấy tan học
trở về nhà sẽ tốt hơn, thậm chí còn sắp xếp chú Phương đưa đón cô đến trường.
Cô đến Lệ Thành đã được một thời
gian, nhưng vẫn chưa thể thích ứng được với cuộc sống sinh hoạt của nhà họ Vân.
Không phải là ông ấy đối xử với cô
tệ, mà là do ông ấy đối xử quá tốt, điều này có chút không bình thường.
Dựa theo lẽ thường mà nói, gia đình
bốn người của bọn họ chắc hẳn rất hòa thuận. Cuộc sống gia đình đang hạnh phúc
như thế, nếu có thêm một “người ngoài cuộc” như cô xen vào, chắc chắn bọn họ sẽ
không thích cô.
Dù sao Vân Cao Lãng cũng là bố ruột
của cô, ông ấy đối xử tốt với cô cũng không có vấn đề gì. Nhưng dì Tưởng, Tiểu
Ngọc và Tiểu Thần cũng đều đối xử với cô rất tốt và nhiệt tình, coi cô giống
như một thành viên trong gia đình vậy.
Không biết là bởi vì cô chưa từng
được đối xử như vậy, hay bởi vì sự nghi ngờ đã ăn sâu trong lòng cô, cảm thấy
không phải người thân thì không thể thân thiết như thế được. Vậy cho nên những
hành động đó càng làm cho cô cảm thấy khó xử.
Có một câu nói “Biệt người biết mặt,
nhưng không biết lòng.” Vân Khuynh không dám bảo đảm dì Tưởng đối với cô có là
thật lòng hay không. Hai người không phải là người thân ruột thịt, cũng không
có lý do đặc biệt nào cả, rất có thể đó chỉ là giả vờ.
Vừa về đến nhà, Tiểu Thần đang xem
phim hoạt hình, thấy cô liền chạy nhanh đến: “Chị ơi, sao muộn thế này rồi chị
mới về nhà?”
“Chị vừa mới tan học, sao em còn
chưa đi ngủ nữa?” Tiểu Thần mới học lớp năm, cơ thể có chút mũm mĩm, rất đáng
yêu.
“Chị lại đây xem một chút đi.” Đôi mắt
của cậu bé vẫn dán vào màn hình tivi.
Tưởng Mai cầm một cái bát bước từ
trong phòng bếp ra, nhẹ giọng nói: “Tiểu Khuynh về rồi sao, dì làm một bát
hoành thánh nhỏ, đặc biệt gói bằng thức ăn chay. Mau lại đây ăn một bát đi, cấp
ba muộn như vậy mới tan học, nếu là vào mùa đông thì sẽ rất lạnh.’”
Vân Khuynh bỏ cắp sách xuống, từ từ
bước tới gần: “Cảm ơn dì Tưởng.”
“Mau ăn đi.” Tưởng Mỹ gật đầu, sau
đó quay lại nói: “Tiểu Thần, đến giờ đi ngủ rồi, ngày mai lại xem tiếp.”
“Con biết rồi, mẹ đợi một lát nữa
con sẽ đi ngủ ngay.” Tiểu Thần ngoài miệng nói đã biết rồi, nhưng điều khiển từ
xa đang cầm trong tay vẫn không chịu buông ra.
Tưởng Mai bước tới tắt tivi, sau đó
kéo cậu bé lên lầu đi ngủ.
Vân Khuynh uống một ngụm canh, rất
ngon, nuốt xuống bụng thì cảm thấy rất ấm áp. Cô cắn một miếng hoành thánh có
nhân làm bằng cà rốt.
Bà ngoại đã mất được ba tháng rồi,
Vân Khuynh liếc nhìn dải lụa đen trên cổ tay. Cô phải làm tròn chữ hiếu, để
tang bà ngoại một năm, không được ăn thức ăn mặn. Cô chỉ mới nhắc một lần thôi
mà dì Tưởng đã chú ý ghi nhớ rồi.
Ăn hoành thánh xong, cô bưng bát đi
rửa nhưng lại bị dì Tưởng ngăn lại: “Mau đi làm bài tập đi, làm xong sớm rồi đi
ngủ sớm một chút. Để đó dì rửa cho, con có thích hoành thánh không?”
“Cảm ơn dì Tưởng, hoành thánh ăn rất
ngon.”
Vân Khuynh không khăng khăng đòi rửa
chén nữa, sau khi cảm ơn thì cô nhanh chóng đi lên lầu. Gian phòng ở trên lầu
ba, chỉ có cô và Vân Ngọc ở cùng với nhau.
Khi đi ngang qua cửa phòng của Vân
Ngọc, cánh cửa đột nhiên mở ra khiến Vân Khuynh giật mình.
“Chị, chị vừa về sao.” Vân Ngọc đã
thay một bộ đồ ngủ, có vẻ như đang chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Chị vừa mới tan học, hồi nãy ở dưới
lầu đã ăn bữa khuya rồi.” Vân Khuynh giơ tay kéo cặp sách ra một chút.
“Không được rồi, học cấp ba rất mệt
mỏi, em không muốn học đâu.” Vân Ngọc tựa người vào cửa, gãi đầu nói.
Vân Khuynh bật cười: “Em nghĩ đến
chuyện này vẫn còn sớm lắm.”
“Chị, thành tích môn toán của chị có
phải rất tốt không? Chị có thể dạy em học được không? Kỳ thi cuối kỳ môn toán
lần trước em chỉ được có 50 điểm, suýt chút nữa mẹ đã đánh em một trận rồi.”
Giọng nói của Vân Ngọc từ từ nhỏ lại, giống như sợ bị mẹ nghe thấy.
“Tất nhiên là được, chủ nhật chị sẽ
dạy em học.”
“Thật tốt quá, cảm ơn chị.” Vân Ngọc
ôm lấy cánh tay cô mà lắc lắc: “Vậy em đi ngủ trước đây, chị ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Vân Khuynh nhìn Vân Ngọc đóng cửa
phòng lại, che khuất đi ánh sáng bên trong căn phòng. Cô cong môi cười, trong
một khoảnh khắc này, cô thật sự đã cho rằng Vân Ngọc là em gái của mình.