Sở Diệu cắn răng, thấp giọng nói: “Có
nên để em thử cảm nhận một chút, xem anh có lãnh đạm không?”
“Này này, đừng đừng, em chỉ đùa chút
thôi.” Vân Khuynh vội vàng xua tay, cô cũng không biết tại sao vừa nảy ra từ
này trong đầu, là liền nói ra nữa.
“Câu đùa của em, rất buồn cười sao?” Sở
Diệu làm thế nào cũng không nghĩ tới việc bị vợ mình nghi ngờ “Khả năng tình
dục”.
Là anh quá mức nhân từ, cố gắng kiềm
chế vì không muốn làm cô sợ, ai ngờ cô lại rất bạo dạn.
“Buồn cười chứ, còn nữa, nó có phải là
của em không thì còn chưa biết đâu.” Vậy mà Vân Khuynh lại hiểu được, xong rồi,
kế hoạch thất bại…
“Không phải của em thì còn có thể là
của ai?”
Người phục vụ bưng tách cà phê lên, Sở
Diệu bỏ vài viên đường cho cô.
“Cái này em không biết, trên thế giới
này có nhiều người đẹp như vậy mà.” Vân Khuynh nhún vai, anh suy nghĩ quá xa
nhưng Vân Khuynh lại không nghĩ xa như vậy.
“Anh mù, chỉ thấy được mỗi em.” Anh đẩy
tách cà phê về phía cô.
“Về nhà sao?” Trở lại đề tài ban nãy.
“Với mối quan hệ của hai gia đình chúng
ta, nếu em đi gặp bố mẹ anh thì chắc chắn phải nói với gia đình em.” Về chuyện
của cô và Sở Diệu, bố có lẽ cũng đã biết, đều tại đây là việc không thể giấu
được.
“Anh sẽ tới nhà em để gặp chú Vân
trước.” Theo lý mà nói thì cũng nên là nhà trai giành đến cửa trước.
“Anh có sợ bố em đánh anh không?” Tuy
trông bố hẳn là rất hài lòng với Sở Diệu.
“Ông ấy đánh không lại anh, nhưng anh
cũng không dám đánh lại bố vợ.”
“Này, anh đã học gì vậy, cảm giác như
đánh lộn rất giỏi.” Mỗi lần nhắc tới đánh nhau, Sở Diệu đều luôn tràn đầy tự
tin.
“Tán thủ, Taekwondo đều được học một
chút.” Nhờ bố ban tặng mà từ khi còn nhỏ, anh đã bị ném vào võ quán, dốc hết
sức học tập, anh cũng không hề sợ việc người khác lôi anh ra khi luyện tập, lúc
đó chỉ mới là một thằng nhóc thôi.
“Chậc, sau này em phải cẩn thận một
chút, nhỡ đâu anh đánh em thì phải làm sao.” Học một cái đã đủ rồi, vậy mà còn
học nhiều cái.
“Những kẻ đánh phụ nữ đều là kẻ hèn,
anh không đánh phụ nữ.” Khi học võ thuật, sư phụ đã nói bắt nạt kẻ yếu đều là
loại người vô dụng.
“Vậy cứ tiếp tục duy trì nha.”
Vân Khuynh nhấp một ngụm cà phê, cảm
thấy ngồi ở đây thật nhàm chán: “Sở Diệu, hay chúng ta chơi Sky đi, đã lâu rồi
ta chưa chơi.”
“Được, anh dẫn em chạy bản đồ.” Sở Diệu
lấy điện thoại từ trong túi ra.
“Vậy em ngồi cạnh anh.” Vân Khuynh đứng
dậy, cẩn thận bưng ly cà phê qua.
Ngồi xuống đăng nhập vào game, bởi vì
lúc trước Vân Khuynh đã đăng nhập vào một tài khoản phụ, nếu không đổi t� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.