Tuyết rơi ngày càng nhiều. Mới vừa rồi
còn rơi rất ít mà bây giờ đã nhiều như vậy, giống như những sợi bông gòn thi
nhau rơi xuống.
Vân Khuynh muốn vươn tay ra cửa sổ để
cảm nhận một chút nhưng tiếc là cửa sổ ở đây đã bị đóng kín.
Cô không cam lòng vậy nên sau bữa ăn,
cô đã kéo Sở Diệu ra đường để ngắm tuyết.
“Lạnh quá, tay em lạnh hết cả rồi.” Sở
Diệu dùng tay của mình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vân Khuynh nhưng vẫn rất khó
để có thể làm tay của cô ấm lên.
Vân Khuynh cảm thấy có một bông tuyết
rơi trên đỉnh đầu mình, cô cực kỳ phấn khích: “Em không lạnh, đây chính là
tuyết đầu mùa đó, chẳng lẽ anh không biết giai thoại về tuyết đầu mùa sao.”
“Gì thế?”
“Nếu kiếp trước được cùng người mình
yêu đi dưới tuyết đầu mùa thì kiếp này có thể ở bên nhau đến bạc đầu. Nhưng
chúng ta hiện tại có thể bạc đầu cùng nhau thì cần gì phải đi dưới tuyết nữa?”
Đây là một câu nói ở trên mạng, cô cũng
không biết nó có nguồn gốc từ đâu.
Nhưng ý nghĩa của nó thật đẹp.
“Dù sao ý nghĩa của chúng cũng giống
nhau, em chỉ muốn đi dưới tuyết mà thôi. Nếu anh không đi thì em sẽ đi một
mình.” Vân Khuynh giả bộ muốn rời đi.
“Được, anh đi cùng em, nhưng trước tiên
em phải mang khăn quàng cổ vào.” Sở Diệu vòng tay quàng khăn qua cổ Vân Khuynh,
Vân Khuynh từ trước tới giờ đều không thích mang khăn quàng cổ.
Cô nói là khăn quàng cổ làm cho cô
không thở nổi, nhưng khí quản đâu có hẹp như vậy hơn nữa chỉ là quàng khăn chứ
không phải thắt cổ.
Tay chân cô đã lạnh băng cả rồi nhưng
lại không chịu giữ ấm.
Đúng là bị cô chọc tức mà.
Nhưng vì để có thể đi chơi dưới tuyết,
Vân Khuynh đành phải ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của Sở Diệu, mang khăn
quàng cổ, chỉnh lại cổ áo, để anh nắm tay cô nhét vào túi áo.
Vân Khuynh nghi ngờ nếu gần đây có
trung tâm thương mại, anh sẽ đem cô tới đó và trang bị cho cô áo giáo đầy đủ,
thêm một chiếc áo lông xù thật lớn để che cô lại.
“Ngày mai anh sẽ mua cho em gắng tay và
bịt tai, thêm một đôi giày nữa.”
Vân Khuynh: “…” Cô biết ngay mà.
“Được rồi, anh nói mua gì thì chúng ta
mua cái đó.” Lúc này nếu cô không nghe lời thì anh sẽ lải nhải bên tai cô mãi
thôi. Vân Khuynh chỉ muốn đi chơi tuyết, không muốn chậm trễ thêm phút giây nào
nữa.
“Đi thôi.” Sở Diệu tỏ ý hài lòng với sự
nghe lời của cô, anh nắm tay cô bước xuống lòng đường đang tung bay những bông
tuyết trắng xóa.
Trên đường có rất nhiều người qua lại,
tuy rằng Hoa Thành thường xuyên có tuyết nhưng đây là đợt tuyết đầu mùa, không
thể so sánh được.
Vân Khuynh ngẩng đầu lên cảm nhận từng
bông tuyết dừng lại ở trên mặt cô, vừa tiếp xúc đã tan thành nước, tuyết cùng
với da thịt mềm mại hòa vào nhau khiến cho cô khẽ run lên vì lạnh.
“Sở Diệu, lạnh thật đó nhưng mà rất
thoải mái.”
“Chơi một lát thôi, chơi lâu giày sẽ
ướt hết đó.” S� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.