Vân Khuynh và Sở Diệu tình cờ gặp Cận
Lâm ở cửa khách sạn.
Trên tay Cận Lâm đang cầm một bó hoa.
“Hướng Nhạc tới rồi sao? Chắc hẳn bó
hoa này là cho cậu ấy rồi nhỉ?” Vân Khuynh nói bằng giọng đầy cảm thán.
“Anh nhìn xem, người ta thật có tâm,
còn biết tặng hoa.”
“Là lỗi của anh, là anh sai, lần sau
anh nhất định sẽ mua hoa tặng em.”
Sở Diệu nhìn Cận Lâm, anh nháy mắt ra
hiệu cho cậu ta đi sau anh và Vân Khuynh.
Thật là trùng hợp.
Không ngờ hai chiếc xe lại tới cùng một
lúc, cũng may Vân Khuynh không nghĩ nhiều, nếu không đã sớm bại lộ rồi.
“Đúng là chỉ nói cho có lệ.” Vân Khuynh
phụng phịu làm nũng Sở Diệu.
“Anh đói rồi, chúng ta đi ăn thôi.”
Trong lòng Sở Diệu cảm thấy có lỗi với cô nhưng lại ngại nói ra, dù sao đây
cũng không phải nơi thích hợp để nói mấy lời này.
“Được rồi, đợi lát nữa Hướng Nhạc thấy
bó hoa này, nhất định cậu ấy sẽ rất vui.”
Cô còn nhớ rõ lần trước Hướng Nhạc nói
với cô rằng cô ấy có người mà mình thích, người ấy đang ở trong nước. Xem ra,
lần này Hướng Nhạc tới Hoa Đông không phải vì Vân Khuynh đang ở đây mà là vì
một người khác.
Có tới tám phần Hướng Nhạc tới đây là
vì Cận Lâm.
Vân Khuynh vẫn ngây ngô, vui mừng thay
Hướng Nhạc khi cả hai bọn họ đều có cho mình một người để yêu.
Đó đương nhiên là một điều hạnh phúc
đáng được chúc mừng.
Nhưng khi đẩy cửa ra, Vân Khuynh lập
tức choáng váng, cô như được quay ngược thời gian và trở về tháng sáu năm đó.
Nơi này được bố trí giống như năm đó,
chỉ khác con người và không gian, màu của bóng bay và cách cắm hoa cũng giống y
hệt.
Vân Khuynh bước vào trong, cô chắc chắn
rằng căn phòng này chính là do Sở Diệu sắp xếp để tỏ tình với cô, cảnh này cô
đã mơ thấy vài lần, không thể nào nhẫm lần được.
Cô quay đầu muốn hỏi Sở Diệu xem chuyện
gì đang xảy ra nhưng khi vừa quay lại, cô đã thấy Sở Diệu đang ôm một bó hoa
dành dành màu trắng tinh khôi, đó chính là bó hoa mà Cận Lâm đã ôm trên tay
trước đó.
Vân Khuynh mấp máy môi, cô nhìn Sở Diệu
bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Sở Diệu cong khóe môi, nở một nụ cười
rạng rỡ, anh cất giọng đầy ngọt ngào và dịu êm như ngày đó: “Vân Khuynh, anh
thích em, em làm bạn gái anh nhé, được không?”
Ngay cả cách mở lời cũng giống như khi
xưa.
“Em đã đồng ý với anh rồi mà.” Vân
Khuynh không ngờ Sở Diệu lại tỏ tình lần nữa, thực ra cô không để ý tới việc
anh tỏ tình lần nữa, mà cô quan tâm đến tấm lòng của Sở Diệu.
“Vậy thì em đồng ý với anh thêm lần
nữa, được không?” Sở Diệu nhìn thật sâu vào đôi mắt của cô, tháng sáu năm ấy
đối với anh mà nói vẫn luôn là một nỗi đau khó có thể nguôi ngoai, lần này, anh
sẽ đứng dậy từ nơi mà mình vấp ngã, anh sẽ chứng minh rằng lựa chọn của mình không
hề sai.
Vân Khuynh xấu hổ đến đỏ bừng cả hai
tai, đôi mắt cô ngân ngấn nước, rụt rè gật đầu: “Em đồng ý.”
“Cảm ơn em, bảo bối.” Sở Diệu đem bó
hoa dành dành đặt vào trong tay Vân Khuynh: “Chỉ đáng tiếc là bó hoa này không
phải là hoa mà anh tự trồng.”
Thực ra hoa dành dành mà anh trồng vẫn
còn ở nhà, nhưng mùa này không phải mùa mà loại hoa này n� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.