Những lời này làm cho sắc mặt Sở Diệu trở nên khó coi.

Anh nhìn Yến Hưng bằng ánh mắt sắc bén: “Cậu không xứng, đi xuống căng tin đi.”

Đúng là cái hay thì không nói, chỉ thấy nói toàn cái dở.

Anh đã kết giao với một vài người mà anh gọi là bạn tốt nhưng những người này lại đâm cho anh một dao.

“Này, anh Diệu, anh đừng nói thế chứ, em không nói nữa, em đáng đánh.” Yến Hưng vỗ vào má mình.

Thật không biết nhìn sắc mặt người khác, chuyện gì cũng nói được.

“Anh Diệu, khi nào chúng ta đi? Anh dẫn cả chị dâu theo sao?”

“Đi thôi, các cậu tới giúp tôi một tay.”

“Chúng tôi cũng có phần sao?” Diệp Minh Thành và Kế Lương Bình ngạc nhiên, họ còn tưởng rằng Sở Diệu đang nói với Yến Hưng.

“Nói nhảm gì vậy, không phải lúc nào đi ăn tôi cũng dẫn theo hai cậu sao?”

“Vâng vâng, anh Diệu đã ra chỉ thị đương nhiên chúng em phải nghe theo.”

Nếu không phải là Sở Diệu đưa họ đi, họ cũng không thể đến khách sạn Royal Court.

Đây không phải là khách sạn hạng sang thông thường,

Muốn vào nơi đây cần phải có thẻ hội viên, cả cái trường này không biết được mấy người có được thẻ hội viên ở nơi đây.

“Tối nói chuyện sau, tôi có việc phải đi trước.”

Người thành công trong chuyện tình cảm đang rất đắc ý.

Nhưng không được thất bại trong sự nghiệp, vẫn phải đi học.

Buổi chiều, sau khi học xong, Sở Diệu đi siêu thị mua một chút đồ ăn để mang tới phòng của Vân Khuynh. Cô đang viết luận văn, sang năm là cô đã tốt nghiệp rồi.

Sở Diệu nhìn máy tính của cô: “Đã suy nghĩ tới việc học cao học chưa?”

“Anh thật sự muốn em học cao học à?” Vân Khuynh tưởng rằng anh đang đùa.

“Thật chứ, đọc nhiều sách rất tốt, có điều kiện thì nên học, chỉ có tri thức mới giúp con người tiến bộ được.”

Miễn là có khả năng và điều kiện thì việc học tiếp không có gì là xấu, cuộc sống cũng chỉ vừa mới bắt đầu, không cần vội vàng suy tính những chuyện khác.

“Nhưng nếu em học cao học, chúng ta sẽ phải sống xa nhau, anh không lo sao?” Vân Khuynh vừa nói vừa rót một ly nước.

“Không, có gì phải lo chứ, có một người bạn trai tốt như anh mà em còn để ý đến người khác thì chẳng phải là mù rồi sao?” Sở Diệu mang túi rau đi rửa và trả lời cô.

“Anh vẫn như vậy, lúc nào cũng tự cao tự đại, em sẽ suy nghĩ lại.”

Vân Khuynh lấy chìa khóa từ trong túi xách, đi đến bên cạnh Sở Diệu rồi chọc vào lưng anh.

“Đây, chìa khóa của anh, đi đánh một chiếc mới đi.”

Sở Diệu quay người lại, trên môi nở nụ cười nhẹ nhàng:

“Tin anh đến vậy sao? Không sợ nửa đêm anh bò lên giường em à?”

“Sợ gì chứ, cùng lắm thì anh vĩnh viễn không thể chính thức với em.” Vân Khuynh khoanh tay trước ngực, cằm hất lên đầy vẻ kiêu ngạo.

“Xem như em lợi hại.” Mục tiêu của Sở Diệu là được cùng cô chính thức ở bên nhau, chỉ cần nhắc đến hai từ này là anh lại cảm thấy tức trong lòng.

Vân Khuynh để chìa khóa vào trong túi của Sở Diệu: “Đừng làm mất nhé.”

Rồi cô xắn tay áo lên, bắt đầu rửa rau. Sở Diệu không cản cô, anh ở bên cạnh giúp cô xả nước ấm.

Sở Diệu thái rau, Vân Khuynh rửa rau, nếu cuộc sống cứ thế trôi qua êm đềm thế này thì hay biết mấy.

“Vợ à, thứ sáu tuần này chúng ta đi ăn tối cùng nhau, còn có bạn cùng phòng của anh nữa, em mời bạn cùng phòng của em cùng tới đi.”

“Đi cùng nhau sao?” Hai người đã xác nhận mối quan hệ, thật sự là nên đi ra ngoài cùng nhau.

“Cả hai đều quen biết mà, đừng cảm thấy khó xử.”

“Được rồi, vậy thì, em có nên trang điểm một chút, trông xinh đẹp một

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play