"Không phải cậu nói thật
chứ?" Hướng Nhạc sợ ngây người.
"Phốc" Vân Khuynh nở nụ cười:
"Trêu cậu thôi, Sở Diệu rất tốt, tớ làm sao bỏ được, có tỏ tình hay không
cũng không quan trọng, hiểu rõ tâm ý lẫn nhau là được."
"Cậu làm tớ sợ muốn chết, nếu bởi
vì tớ nói mấy câu cậu liền thay đổi chủ ý, tớ hiện tại liền mua vé máy bay trở
về trường học, sợ bị Sở Diệu đuổi giết." Sở Diệu vừa nhìn đã biết không
phải là người dễ chọc.
"Ha ha, nào có nghiêm trọng như
vậy, anh ấy sẽ không."
"Tớ cảm thấy có, tớ cảm thấy ánh
mắt cậu ta nhìn cậu không giống nhau, cậu ở nơi nào tầm mắt cậu ta ở nơi đó,
lần đầu tiên gặp cậu ta, cậu ta chính là đang nhìn cậu."
"Ai biết được, có thể thế gian này
thật sự có hai chữ duyên phận." Quanh đi quẩn lại vẫn là anh.
"Nhất định là có, chúc mừng cậu,
người có tình cuối cùng thành thân thuộc, khi nào làm chuyện tốt nhớ mời
tớ."
"Cảm ơn, chắc là sắp rồi, quên nói
với cậu rồi, tớ và anh ấy từng có hôn ước từ nhỏ."
"Mẹ nó!" Hướng Nhạc há to
miệng đến nỗi cũng có thể nhét trứng gà xuống: "Các cậu đã có hôn ước từ
nhỏ, ngay từ đầu cậu cự tuyệt cậu ta làm gì?"
"Tuổi trẻ ngông cuồng, không hiểu
chuyện, ai biết được."
"Cái này gọi là chuyện tốt nhiều
khó khăn, nên ở bên nhau, cuối cùng sẽ ở bên nhau, người có duyên phận thế nào
cũng sẽ ở bên nhau, không có duyên phận cưỡng ép ở bên nhau sớm muộn cũng phải
tan rã."
"Có thể là như vậy, mặc kệ thế
nào, tớ về nước đã hạ quyết tâm cho lẫn nhau một cơ hội, một tháng này anh ấy
đả động đến tớ, không bằng thử xem đi, không được cũng không hối hận."
Vân Khuynh cảm thấy ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.