"Em nói cái gì?" Sở Diệu
choáng váng, vốn có một bụng lời nói, nhưng nhìn mắt Vân Khuynh lại hoàn toàn
quên mất, trong đầu chỉ có câu Vân Khuynh nói "Thử xem".
"Em nói, Sở Diệu, chúng ta hẹn hò
đi." Vân Khuynh ngẩng đầu cười nhìn anh, cô cảm thấy, có lẽ cả đời này
cũng sẽ không có người nào để ý cô hơn Sở Diệu, sẽ không bao giờ có người cùng
cô ngắm sao, sẽ không bao giờ có người vì cô mà tự mình học nấu ăn, cả đời này,
có một người như thế này là đủ rồi.
Nếu tâm ý tương thông với nhau, vậy cho
đối phương một cơ hội đi, đừng lưu lại tiếc nuối.
"Em đồng ý?" Sở Diệu mừng rỡ
nhiệt huyết xông thẳng vào ót, đem đầu óc đều đụng đến ong ong, lần đầu tiên,
không phải bị tức giận, là bị cao hứng.
Một niềm vui bất ngờ bao trùm lấy anh,
một niềm vui chưa từng có.
Anh đã chuẩn bị sẵn sàng tác chiến lâu
dài, nhưng hiện tại Vân Khuynh đồng ý, đồng ý.
"Thật, anh không vui à?" Vân
Khuynh nháy mắt mấy cái, cố ý trêu chọc anh.
"Vui, rất vui." Sở Diệu ôm
lấy cô, cười tươi, đã lâu không có thoải mái cười to như vậy, không để ý mặt
mũi liền ôm cô xoay vòng: "Em rốt cục cũng đồng ý, anh có vợ rồi."
Thật muốn đem tin tức tốt này nói cho
mọi người.
Sở Diệu anh có vợ rồi!
"Này, anh cẩn thận một chút, em
chóng mặt." Vân Khuynh cũng không kịp phản ứng đã bị anh ôm lên, sân bay
người đến người đi, tầm mắt mọi người đều nhìn chăm chú hai người, cô cũng
ngượng ngùng.
"Sở Diệu, mau thả em xuống."
Vân Khuynh vỗ vỗ bả vai anh, sớm biết lát nữa mới nói cho anh biết, thật sự là
mắc cỡ chết người.
"Ha ha ha, ngại quá, kích động
quá." Sở Diệu cẩn thận đặt người xuống đất, đỡ tay cô, đôi mắt gắt gao
nhìn cô: "Em không được đổi ý."
"Đều bị anh làm cho choáng
váng." Vân Khuynh hờn dỗi, xấu hổ đến đỏ mặt.
"Trách anh, anh xoa bóp cho
em." Sở Diệu giơ tay muốn xoa mặt Vân Khuynh, Vân Khuynh đẩy anh ra:
"Đừng nhúc nhích, nhiều người như vậy."
Da mặt cô quá mỏng, thật sự không thể
làm ra chuyện thân mật trước mặt mọi người.
"Vân Khuynh." Hướng Nhạc vừa
ra đã nhìn thấy Sở Diệu ôm Vân Khuynh xoay vòng, nhìn cô đến choáng váng, đây
là vừa xuống máy bay đã cho cô ấy ăn thức ăn cho chó?
Nhưng mà vẫn rất thức thời không quấy
rầy hai người, dừng lại mới gọi Vân Khuynh.
"À, Hướng Nhạc, ở đây." Vân
Khuynh chạy tới kéo vali cho cô ấy : "Vất vả rồi, hoan nghênh về
nước."
Sở Diệu đi tới trước mặt hai người,
Hướng Nhạc nháy mắt ra hiệu xô đẩy Vân Khuynh: "Không giới thiệu một
chút?"
Lúc còn ở Anh Vân Khuynh nói chỉ là bạn
học, hiện tại xem ra, đã không chỉ đơn giản là bạn học.
"Tôi là..." Sở Diệu đan ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.