Là cô ấy?
Sở Diệu vuốt ve cây bút trong tay.
Kiểu tóc của cô đã thay đổi, trước đây là tóc dài còn bây giờ thì cắt theo kiểu
đầu nấm. Khuôn mặt của cô cũng trở nên nhỏ nhắn tròn trịa hơn, trông giống như
búp bê sứ trắng vậy.
Cô mặc áo phông màu trắng và quần
đen, nhìn vẻ ngoài rất sạch sẽ và tươm tất.
Trong một vài giây ngắn ngắn, Sở
Diệu có chút sững sờ, người này rốt cuộc là ai? Nếu như là từ trường khác
chuyển đến, có thể trực tiếp tiến vào lớp A đứng đầu ban khoa học, có lẽ thành
tích không hề thấp.
“Anh Diệu, cậu có cảm thấy bạn học
mới này rất giống với người mà hôm trước cậu nhờ tôi đưa ô không?” Bởi vì
Nghiêm Lưu mới chỉ gặp mặt qua một lần, Vân Khuynh lại còn cắt tóc nên không
thể xác định chắc chắn được.
“Tôi cũng thấy vậy, thật sự có điểm
giống nhau.” Hứa Trí nhỏ giọng nói: “Cô ấy nhìn giống như một học sinh cấp hai
vậy, khuôn mặt non nớt đáng yêu quá đi mất!”
Sở Diệu liếc nhìn Hứa Trí một cái
sau đó cúi đầu xuống.
Sau khi Vân Khuynh giới thiệu bản
thân xong, cô di chuyển tầm mắt, đứng ở một bên chờ giáo viên sắp xếp chỗ ngồi.
“Vân Khuynh, em xuống ngồi bên cạnh
Sở Diệu đi, chỗ đó vừa hay không có người ngồi.” Cô giáo Triệu giơ tay lên chỉ
vị trí chỗ ngồi cho cô.
Vân Khuynh không biết người tên Sở
Diệu là ai, nhưng chỉ có một chỗ trống trong lớp, tình cờ lại là vị trí bên
cạnh anh, vậy hóa ra đó là Sở Diệu.
Sở Diệu nghe thấy tên của mình, theo
bản năng cau mày trong vô thức nhưng lại không thể phản bác được gì.
Ngược lại Hứa Trí rất chủ động nói:
“Anh Diệu, tiểu khả ái đó được làm bạn cùng bàn với cậu, đúng là có phúc.”
“Cậu quen cô ấy sao?” Sở Diệu liếc
cậu ta một cái, mới gặp mặt được vài lần mà đã chọn biệt danh cho người ta rồi.
“Quan hệ bạn học với nhau, sau này
chắc chắn sẽ quen.”
Trên thực tế, điều mà Hứa Trí quan
tâm đến nhất là lần trước đột nhiên Sở Diệu lại lo lắng và gửi ô của mình đi.
Trước đây anh chưa từng đối xử với ai tốt như vậy.
“Hứa Trí, cậu quen biết với bạn học
mới sao?” Thẩm Diệu nghe được bọn họ nói chuyện thì tò mò hỏi.
“Tôi không quen, còn anh Diệu thì
tôi không chắc.” Hứa Trí cười một cách xấu xa.
“Biến đi.” Sở Diệu quay sang nhìn
Hứa Trí lạnh lùng nói.
Hứa Trí rụt cổ lại và ngồi thẳng
dậy, anh Diệu đang vô cùng tức giận.
Thẩm Diệu cảm thấy có chút kỳ lạ
muốn hỏi thêm vài câu nữa.
“Thẩm Diệu, lát nữa em dẫn Vân
Khuynh đến khu tổng hợp lấy sách vở, đồng phục và huy hiệu trường nhé.” Cô giáo
viên Triệu vốn định nhờ Sở Diệu đi cùng, nhưng Sở Diệu là con trai, không thể
giao tiếp thuận tiện bằng một cô gái được.
“Vâng thưa cô.” Thẩm Diệu nhanh
chóng đáp lời.
Vừa lúc tiết tự học kết thúc, thời
gian giải lao giữa tiết bắt đầu, cô giáo Triệu bước ra khỏi lớp.
Vân Khuynh đi tới vị trí đã được chỉ
định rồi kéo ghế ngồi xuống. Cả buổi cô ngồi nhìn chằm chằm Sở Diệu, nhất định
là anh, cô không thể nhận sai người được. Không ngờ cô lại có thể gặp được anh
ở đây, còn ngồi chung bàn với nhau nữa.
“Xin chào Sở Diệu, chúng ta đúng thật
sự là rất có duyên với nhau.” Vân Khuynh thân thiện lên tiếng chào hỏi, hai lúm
đồng tiền nhỏ trên má hiện lên khi cô cười.
Sở Diệu ngẩng đầu lên nói: “Tôi có
quen cậu sao?”
Vân Khuynh có chút sửng sốt, anh
không quen biết cô ư?
“Này, bạn học mới, thật là trùng
hợp, cậu còn nhớ tôi không?” Sở Diệu không muốn nói chuyện với cô, nhưng Nghiêm
Lưu lại chủ động bắt chuyện với cô.
Ngay từ đầu Vân Khuynh đã không hề
chú ý đến, bây giờ quay đầu lại liếc mắt một cái, sau đó mở to hai mắt nói: “Là
cậu, là cậu đưa ô cho tôi. Cái ô kia vẫn còn ở trong nhà của tôi đấy!”
“Haha, tôi là Nghiêm Lưu. Tôi chưa
bao giờ nghĩ rằng chúng ta lại có thể học cùng lớp với nhau. Đúng là có duyên
mà.”
“Cảm ơn nhé, ngày mai tôi sẽ đem ô
tới trả cho cậu.” Vân Khuynh vui vẻ nói.
“Tiểu khả ái, cậu đừng trả cho cậu
ta, đó là ô của tôi mà.” Hứa Trí vội vàng vẫy tay, chạy đến bên cạnh đẩy Nghiêm
Lưu ra: “Tôi là Hứa Trí, cái ô đó là của tôi.”
“Thì ra là như vậy, cảm ơn cậu nhiều
nhé!” Vân Khuynh còn đang lo lắng không biết làm thế nào để hòa nhập với lớp,
nhưng hiện tại cô không còn lo lắng nữa, hóa ra mọi người đều đã quen biết nhau
từ trước rồi.
“Này, mấy người đang nói chuyện gì
vậy?” Thẩm Diệu bước tới gần hỏi. Bình thường không thấy Hứa Trí và Nghiêm Lưu
đối xử với bạn học nữ nhiệt tình như vậy.
“Chào cậu Vân Khuynh, tớ là Thẩm
Diệu, giáo viên nhờ tớ đưa cậu đi lấy sách.”
Vân Khuynh đứng lên cười rồi nói:
“Xin chào, cảm ơn cậu.”
“Vậy bây giờ chúng ta mau đi thôi.
Tiết học tiếp theo là vật lý, chúng ta đi lấy sách trước. Hứa Trí và Nghiêm Lưu
cũng đi cùng đi, sách vở nhiều như vậy, chỉ hai người không thể mang theo hết
được.”
“Được.” Hứa Trí kéo Sở Diệu đang ngủ
gật trên bàn: “Anh Diệu, chúng ta cùng đi đi.”
“Không rảnh.” Sở Diệu trả lời, đầu
cũng không thèm ngẩng lên.
“Được, vậy chúng ta đi thôi, bốn
người cũng đủ rồi.” Nghiêm Lưu đẩy Hứa Trí đi ra bên ngoài.
Vân Khuynh liếc nhìn Sở Diệu một
cái. Cô không hề nhận sai người, nhưng tại sao Sở Diệu lại giả vờ không quen
biết cô?
Sau khi bọn họ rời đi, Sở Diệu ngẩng
đầu lên liếc nhìn ngăn kéo bên cạnh. Bên trong có một chiếc cặp sách màu hồng
có mặt dây chuyền hình con gấu.
Đúng là trẻ con.
Anh lại cúi đầu xuống mặt bàn.
Sau khi rời khỏi phòng học, Vân
Khuynh lên tiếng hỏi Hứa Trí: “Tháng này Sở Diệu có phải hay tới Minh Thành
không?”
“Này, sao cậu lại biết chuyện đó?”
“Cậu và anh Diệu thật sự quen nhau
từ trước sao?” Hứa Trí khẽ nhướng mày, cảm giác càng thêm kỳ lạ.
“Không quen.” Vân Khuynh lắc đầu.
Nếu Sở Diệu đã nói rằng không quen biết cô, vậy cô đương nhiên cũng nên coi như
không quen biết gì cả.
Nhưng tại sao lại phải giả vờ không
quen biết?
Đi đến tòa nhà tổng hợp lấy sách vở,
Vân Khuynh phát hiện giáo viên đối xử với bọn họ rất nhiệt tình, lại còn mời
cùng ăn dưa hấu nữa.
Thẩm Diệu lên tiếng giải thích với
cô: “Lớp của chúng ta là lớp tốt nhất của ban khoa học. Ở lớp này 90% học sinh
đều có thể vượt qua kỳ thi quan trọng, 100% đều là sinh viên đại học chính quy.
Giáo viên trong trường đối với học sinh lớp chúng ta luôn rất nhiệt tình như
vậy.”
“Lợi hại như vậy sao, tớ cảm thấy áp
lực lớn quá đi mất.” Vân Khuynh phồng má, xem ra cô đã phải rất nỗ lực, chuyển
đến một ngôi trường khác, còn phải thích ứng với giáo viên cùng tiến độ. Vừa
rồi cô nghe Thẩm Diệu nói tiến độ sẽ được đẩy nhanh hơn một chút, may mắn là
phần giáo trình cũng không khác nhau lắm.
“Yên tâm đi, nếu như cậu có thể
chuyển đến lớp chúng ta, điểm số của cậu nhất định là không tệ đâu. Hơn nữa
ngồi bên cạnh cậu đều là lão đại. Sở Diệu, Nghiêm Lưu, Hứa Trí và những người
khác đều là top năm trong lớp, đặc biệt là Sở Diệu. Tớ nghe nói từ ngày đầu
tiên vào trung học cơ sở, cậu ấy đã luôn đứng đầu lớp và chưa bao giờ rơi ra
khỏi vị trí top một. Nếu cậu có bất kỳ câu hỏi nào, cậu có thể hỏi tớ nhưng tớ
chỉ có thể hiểu biết được một chút thôi.”
“Cảm ơn cậu.” Vân Khuynh trong lòng
cảm thấy rất vui vẻ. Không ngờ Thẩm Diệu lại nhiệt tình như vậy, giọng nói lại
còn rất ngọt ngào, thật là một người tốt bụng.
Lúc đầu cô cảm thấy có chút sợ hãi
nhưng bây giờ cảm giác đó đã hoàn toàn biến mất.
Khi mấy người đó quay trở lại lớp
học, trước tiên Vân Khuynh đem sách cất vào trong tủ sách nhỏ trong phòng học.
Trong phòng học bên cạnh hành lang có một dãy tủ, mỗi người một tủ rất tiện
lợi.
Cô lấy sách vật lý ra, rất nhanh đã
có tiếng chuông reo vào lớp, Vân Khuynh vội vàng ngồi xuống.
Lúc này Sở Diệu đã mở sách ra nhưng
vẫn không thèm nhìn cô lấy một cái.
Vân Khuynh tò mò nhìn anh, người
đứng nhất trong lớp luôn luôn là anh, nghe thật lợi hại.
Cô không giỏi về nghệ thuật tự do
nên trước khi được chia lớp, cô thỉnh thoảng bị tụt lại so với các bạn của
mình. Sau khi được chia lớp, cô đã có thể đứng đầu lớp. Tuy nhiên Sở Diệu ngay
từ khi bắt đầu học cấp hai đã đứng đầu lớp rồi, thật đáng ngưỡng mộ.
“Tôi là giáo viên sao?” Sở Diệu
nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái.
“A?” Vân Khuynh có chút không phản
ứng lại kịp.
Sở Diệu không kiên nhẫn hỏi: “Ở
trong lớp cậu không học cứ nhìn chằm chằm tôi làm gì?”
“A, thật sự xin lỗi.” Vân Khuynh vội
vàng quay mặt đi, xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ để chui xuống.(Abilene X T
Y T)
Khóe miệng của Sở Diệu giật giật vài
cái, trong lòng hơi có cảm giác không vui. Anh cũng bị nhầm lẫn giống như người
khác, cứ nghĩ rằng cô đang học cấp hai, không ngờ rằng cũng là học sinh cấp ba
giống như anh.
Cảm giác thật là kỳ lạ.
Rất nhanh giáo viên đã bước vào lớp.
Đó là một thầy giáo đang ở độ tuổi trung niên, có đặc điểm của người Địa Trung
Hải, nhìn qua rất có học thức. Cô ngồi trong lớp thẳng lưng nghe giảng, sau đó
cũng không bắt chuyện với Sở Diệu nữa.
Sau khi tan học, Vân Khuynh thở ra
một hơi nhẹ nhõm. Kể ra cũng không tệ, thầy dạy lý thật sự rất hài hước, bài
giảng nghe rất êm tai, có thể điều khiển được cảm xúc của mọi người. Vân Khuynh
phát hiện ra rằng bầu không khí của cả lớp rất tốt, tất cả mọi người đều rất
tích cực nghe giảng một cách vui vẻ, kể cả Sở Diệu.
Cô cho rằng một học sinh luôn đứng
đầu như vậy sẽ luôn có thể đứng đầu trong mọi kỳ thi mà không cần phải lên lớp
học. Có thể thấy đã có rất nhiều tin đồn sai lệch, học sinh đứng đầu cũng là do
nỗ lực học tập chăm chỉ mà tạo thành.
Sau giờ học, một vài bạn học đi qua
chỗ cô ngồi và bắt chuyện với cô. Tuy rằng Vân Khuynh cảm thấy hơi “sợ giao
tiếp” nhưng cô vẫn rất thoải mái. Trong giờ học tất cả mọi người đều rất nghiêm
túc, khi tan học mọi người cũng rất hoạt bát, sôi nổi.
Vào thời điểm ăn cơm lúc giữa trưa,
cô đi cùng Thẩm Diệu đi nạp thẻ ăn. Khi ngồi xuống ăn cô ấy còn giới thiệu cô
với những bạn học khác. Chỉ trong vài tiếng đầu hồ ngắn ngủi, Vân Khuynh đã
hoàn toàn bị Thẩm Diệu thu phục, ai mà lại không thích một tiểu mỹ nhân cơ chứ?
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Diệu và
những người khác nói muốn đi căng tin mua một ít đồ ăn vặt, Vân Khuynh ăn no
rồi thì về trước. Khi cô quay trở lại lớp học, lúc này không có nhiều người
nhưng lại có Sở Diệu đang ở bên trong. Nhìn có vẻ như anh đang đọc một cuốn
sách.
Khi cô bước vào, cô nhận ra anh đang
đọc sách ngoại khóa.
Vân Khuynh ngồi xuống, suy nghĩ một
chút rồi nhẹ giọng nói: “Sở Diệu, chuyện trước đây thật sự cảm ơn cậu.”
Sở Diệu ngước mắt lên, dùng ánh mắt
sắc bén nhìn cô rồi nói: “Cảm ơn cái gì?”
“Cảm ơn cậu đã giúp tôi lấy lại điện
thoại, cảm ơn cậu rất nhiều. Còn nữa, mua gà cũng không mất đến hai trăm, số
tiền thừa còn lại tôi sẽ trả cho cậu.”
So với Vân Khuynh anh cao hơn rất
nhiều, cho nên dù đang ngồi, Sở Diệu vân cao hơn cô. Nhìn từ sườn mặt của cô,
hai người cách nhau một khoảng rất gần, giống như có thể nhìn thấy lông tơ nhỏ
trên má của Vân Khuynh, lông mi dài hơi cong giống như một cái quạt nhỏ, làn da
trắng như mây. Cái tên này thật sự rất hợp với cô.
Vân Khuynh bị anh nhìn đến mức có
chút ngượng ngùng, ánh mắt kia quá mức sắc bén, hoàn toàn không giống với những
người cùng lứa tuổi.
Sở Diệu nhướng mày, nhìn thấy dáng
vẻ này của cô, đột nhiên anh nổi hứng muốn trêu chọc một chút, nghiêm túc nói
với cô: “Xin lỗi, tôi thật sự chưa từng gặp cậu, cậu nhận nhầm người rồi.”
( truyện đăng trên app TᎽT )