Vân Khuynh và Chương Mộ Thi nói lời tạm biệt, hai người đi xa rồi cô mới dùng khuỷu tay đẩy anh một cái: “Sao lúc nãy cậu nói vậy, làm giống như tôi bắt nạt cậu không bằng.”

Không đồng ý anh, lại còn muốn anh nấu ăn cho, cô đâu dám sai bảo anh Diệu chứ.

“Lẽ nào cậu không bắt nạt tôi sao?” Sở Diệu nhướng mày: “Cậu bắt nạt tôi còn ít à, lần trước lừa tôi đi tìm thẻ cơm, rồi đẩy tôi ra ngoài, nếu như lan can ở hành lang không chắc, tôi rơi xuống dưới rồi thì cậu chính là mưu sát chồng mình đấy.”

“Cậu nghĩ quá nhiều rồi đó.”

Còn lan can không chắc, xảy ra chuyện không phải trường học sẽ đền đến chết sao, ai dám làm ra cái lan can không chắc chứ.

“Hơn nữa, cậu cũng không phải là chồng của tôi, nắm rõ vị trí của mình.”

Sở Diệu đúng thật là, cứ hễ mở miệng ra đóng miệng lại là vợ, cứ đặt mình vào vị trí chồng của Vân Khuynh, đừng nói chưa chưa đồng ý chuyện qua lại, cho dù có đồng ý rồi, cũng chưa kết hôn Vân Khuynh cũng sẽ không gọi ra được.

“Tôi đặt đúng rồi còn gì, nếu như cậu thấy không được, vậy năm sau tôi đưa theo bố mẹ tôi đến nhà cậu cầu hôn, định luôn hôn sự này, mẹ tôi chắc chắn rất thích cậu.”

Hai người vốn là vợ chồng tương lai, làm sao, đính ước thì không phải hôn ước à? Không thể đem cái này ra đùa như này được.

Vân Khuynh trừng anh một cái, lười nói với anh, không thể nói lại người này.

Nếu anh đã nhận định vậy rồi, đánh chết cũng sẽ không đồng ý thay đổi.

“Về nhà nấu ăn, đừng tức giận, nếu như cậu không thích cái gì, tôi thay đổi còn không được à, nhưng cậu đừng nghĩ tới rời khỏi tôi.”

Cái gì cũng có thể thay đổi, chỉ có hôn sự này không thể thay đổi.

“Hầy, không biết lúc trước ai nói đính ước từ bé là tư tưởng phong kiến nhỉ.” Vân Khuynh nhịn không được tổn thương anh.

“Chó nói đó, dù gì cũng không phải là tôi, nhỏ tuổi không biết sự tốt đẹp của việc đính ước, lầm tưởng tình yêu tự do là báu vật, thật sự không nên, không nên.”

Phụ huynh còn có thể làm hại anh được sao, một nhân duyên tốt như vậy, có dùng đèn lồng cũng khó tìm được.

*打着灯笼都难找: Là một câu tục ngữ, người xưa từng dùng đèn lồng tìm đồ vật, ý chỉ nếu như đã dùng đến đèn lồng mà còn khó tìm được có nghĩ là người hoặc vật này hiếm có trên đời, dù có cố ý tìm cũng chưa chắc có thể tìm được.

Vân Khuynh ngoảnh mặt đi, không thèm nhìn, người này một khi không biết xấu hổ thì lời gì cũng có thể nói ra được.

Thôi vậy thôi vậy, cô không cãi lại được.

Về lại ký túc xá, Sở Diệu theo lệ cũ đi vào phòng bếp, Sở Diệu còn quen thuộc với nơi này hơn cả Vân Khuynh, đồ gì ở đâu còn biết rõ hơn cô.

Vân Khuynh không để anh vào, anh có thể đứng ngoài không đi, sau đó những người đi ngang qua đều nhìn thấy, Vân Khuynh thật sự không so nổi với da mặt của anh.

Thỉnh tho

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play