“Khụ khụ, trên
mặt cậu có muỗi.” Sở Diệu xoay mặt đi, bị phát hiện rồi, đáng tiếc, sớm biết
vậy thì nên nhanh một chút cho rồi.
“Sở Diệu, cậu
nói vậy mà không chột dạ à, mùa này đến ruồi còn không có thì làm sao có muỗi
được.” Còn ở nơi cao như này, có muỗi thì cũng bị lạnh chết rồi.
“Ồ, vậy chắc
tôi nhìn nhầm rồi, là côn trùng.” Sở Diệu khẽ sờ mũi, thật sự đúng là không dễ
bị lừa.
“Tôi thấy là
trong lòng cậu có côn trùng đấy.” Không chỉ có côn trùng, còn có quỷ nữa.
“Đúng, sao cậu
biết được vậy, quan tâm tôi như vậy, có muốn bắt côn trùng giúp tôi không?” Sở
Diệu mặt dày sát lại gần.
Vân Khuynh đẩy
anh một cái nhưng đẩy không ra được, cũng không dám dùng nhiều lực, suy cho
cùng giờ đang ở trên đỉnh núi, cô liếc anh một cái: “Sở Diệu, cậu nhớ rằng lúc
trước cậu nói rất ít đấy, bây giờ lại biến thành một người mẹ rồi.”
Năm lớp 12, Vân
Khuynh nói bảy tám câu cũng không chắc nhận được một câu đáp lại của Sở Diệu,
hầu hết đều chỉ gật đầu, không thì chỉ nói một chữ “ừ”.
Mà bây giờ lại
đổi ngược lại, Vân Khuynh nói ít, Sở Diệu nói nhiều.
“Cậu theo lương
tâm mà nói nhé, trừ cái lúc mới bắt đầu cậu chuyển trường đến, hai chúng ta
không thân thiết nên tôi mới hơn lạnh nhạt với cậu một chút, sau đó cậu có nói
gì mà tôi không đáp lại sao?” Giảng cho cô nhiều bài như vậy, đều vô ích rồi.
Vân Khuynh ngửa
đầu nhìn trời: “Không có lương tâm, không dựa theo được, chỉ là thấy bây giờ
cậu quá nhiều lời.”
“Nói nhảm, có
cô gái nào không thích lời ngon tiếng ngọt, tôi không nói nhiều hơn thì làm sao
theo đuổi được cậu?” Sở Diệu khẽ cắn răng: “Đúng là một cô nhóc không có lương
tâm.”
Vì để theo đuổi
cô, anh đã lấy ra cả mười tám loại võ thuật luôn rồi, chưa nhận được cái gật
đầu của cô, còn chê anh nhiều lời, tìm ai để nói lý đây?
Hơn nữa chuyện
này vốn dĩ nên do con trai chủ động, theo đuổi người khác không chủ động, lẽ
nào còn đợi người ta đến dán lên mình sao? Nghĩ gì vậy, nằm mơ giữa ban ngày
cũng không thể mơ được một giấc mơ đẹp đến thế này được.
Sự thay đổi của
anh, đã sớm có ở năm lớp 12 rồi, xui xẻo là giờ cô mới phát hiện ra.
“Người khác đều
nói không cần người con trai nói gì, chỉ cần nhìn xem anh ta làm được cái
gì." “Tôi làm còn ít
hả?” Sở Diệu ngồi lên: “Nói cậu không có lương tâm mà đúng là không có lương
tâm thật.” Anh còn chưa chăm sóc bản thân mình đến mức như vậy bao giờ.
“Khụ khụ, đừng
kích động mà.” Vân Khuynh có chút có có lỗi, Sở Diệu đúng thật là có làm rất
nhiều chuyện cho cô, chăm sóc một ngày ba bữa cơm cũng đã quá đủ, quá cố gắng
rồi.
“Cậu cũng đã
nói như vậy rồi, còn không để tôi kích động à, trừ phi cậu để tôi hôn một cái.”
Sở Diệu được voi đòi tiên.
Vân Khuynh:
“...”
< ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.