Sở Diệu giơ tay
vốn định gõ cửa, nghĩ một lát rồi lại thôi vậy, bỏ đi, tối muộn rồi, lẽ nào
thật sự muốn ngủ ở hành lang sao.
Anh thở dài một
hơi, Sở Diệu xoay người đi xuống lầu, quả nhiên là miệng của cô nhóc là quỷ lừa
người mà, tuyệt đối không thể tin.
Vừa đúng lúc Sở
Diệu về tới dưới lầu ký túc xá thì khóa cửa, còn về muộn hơn chút nữa là bị
giáo huấn rồi.
Đẩy cửa đi vào,
đã giờ này rồi, trong ký túc xá vẫn còn ồn ào, không có một chút ý định đi ngủ
nào.
“Anh Diệu, anh
mất tích từ chiều đến bây giờ, em còn tưởng rằng anh không về nữa kìa, sao chị
dâu không giữ anh lại vậy?” Yến Hưng nhìn thấy Sở Diệu bước vào, cũng không
thèm để ý đến game nữa, từ trên giường thò đầu ra.
“Lăn đi thằng
nhóc nhà cậu, có biết nhìn sắc mặt không đấy.” Tâm trạng của Sở Diệu không được
tốt, không nhớ tới cái câu chị dâu kia của Yến Hưng.
“Ài, Sở Diệu,
bạn nữ xinh đẹp mới đến trao đổi đó thật sự là vợ của cậu à?” Kế Lương Bình
nghe Yến Hưng nói đến không ít, nhưng lại không tin lắm.
“Sao nào, cậu
có hứng thú sao?” Sở Diệu lấy quần áo ra muốn đi tắm.
“Tôi đâu dám,
chỉ là hỏi vậy thôi.” Cô gái xinh đẹp đó vừa nhìn là biết không phải người bình
thường, tôi đụng vào không nổi.
“Hầy, cậu còn
không tin tôi, tôi nói đúng là đúng.” Yến Hưng vô cùng đắc ý..
“Đúng nhỉ, lúc
trước sao tôi không biết miệng cậu lớn như vậy, không thì cắt đi một nửa.” Sở
Diệu liếc Yến Hưng một cái, sợ là bây giờ cả lớp đều biết rồi.
“Ối, đừng.” Yến
Hưng che miệng: “Tôi không nói nữa là được chứ gì?”
Sở Diệu lấy đồ
xong đi tới phòng vệ sinh tắm rửa, sắp đi ra khỏi cửa, Yến Hưng lại hỏi: “Anh
Diệu, vậy sau này gặp còn cần gọi chị dâu không?”
Theo sau cánh
cửa đóng lại, là một tiếng đáp “ừ” thật nhẹ truyền tới.
Mấy người trong
phòng đưa mắt nhìn nhau, xem ra là thật rồi.
Vân Khuynh thật
sự đã đánh giá thấp năng lực lắm nhiều chuyện nhóm người này, lúc mới lên lớp
ngày thứ hai, ánh mắt đánh giá của rất nhiều người nhìn cô không được đúng cho
lắm, đặc biệt còn cùng đánh giá cả cô và Sở Diệu.
Vân Khuynh nhìn
thấy rõ ràng những người khác đã buộc cô lại một chỗ với nhau.
“Cậu ngồi phía
trước đi.” Vân Khuynh không muốn ngồi một chỗ với anh, đến để học hành, hay là
đến để hẹn hò chứ.
“Không.” Nếu
không phải chỉ có một mình Sở Diệu, anh còn muốn chiếm hết vị trí trước sau
trái phải Vân Khuynh.
“Cậu không cần
học sao? Cậu cứ ngồi học như vậy, cuộc thi lần sau gặp phải tôi cậu lại thua
nữa đấy.”
Vân Khuynh vốn
không cần phải đi học, đến hay không đến đều được, những chương trình học này
cô đều đã học qua rồi, bởi vì bên đó là hệ ba năm, trong nước thì là hệ bốn
năm, quá trình học cũng khác nhau, có thể nói, thật ra cô học nhiều hơn anh một
chút, có chút chiến thắng mà không hề vẻ vang.
Lần này tới chủ
yếu là thử nghiệm xem môi trường và phương pháp của Hoa Đông, sau đó về lại
Cambridge phải viết báo cáo, đồng thời cô cũng thực hiện bài diễn t ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.