Sở Diệu sải bước đi lên ngồi bên cạnh
cô, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Sao cậu quay về rồi?"
Vân Khuynh nhìn anh, nghiêng đầu cười:
"Tôi đến giao lưu học tập.”
“Thế mà không nói với tôi.” Sở Diệu
hoàn toàn không ngờ có thể gặp được Vân Khuynh vào hôm nay, chợt thấy người
mình ngày đêm nhớ thương, anh tràn đầy vui sướng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Lúc trước anh có nghe nói trường đang
làm hoạt động giao lưu đại học trong ngoài nước gì đó nhưng bọn họ học chuyên
ngành của một trường đại học ở Mỹ nên hoàn toàn không có hứng thú, không ngờ
trường bọn họ cũng có giao lưu với Cambridge.
Xem ra trường học gửi sinh viên chuyên
ngành khác đi Cambridge, cũng may không phải cùng chuyên ngành, nếu không thì
chắc chắn anh sẽ đi Cambridge, mà tính tình cô lại như vậy, không nói cho anh
biết, lỡ như hai người bỏ lỡ nhau thì sao.
“Vì sao tôi phải nói với cậu chứ, tôi
dựa theo trường học sắp xếp tới để học tập, không phải tới tìm cậu.” Vân Khuynh
lúng túng quay mặt đi, rất nhiều người đang nhìn hai người họ.
“Thật sự không phải đến tìm tôi sao?”
Khuôn mặt Sở Diệu tràn đầy vẻ không thể tin, chắc chắn cô có quyền lựa chọn, đã
chọn chuyên ngành khoa học máy tính Hoa Đônh rồi mà còn bảo không phải tới tìm
anh.
“Không phải, cậu đừng nhiều nghĩ quá.”
“Chị dâu, chị còn nhớ em không?"
Yến Hưng hào hứng đi đến, thấy bộ dạng này của anh Diệu, tựa như hai người có
chút "Gian tình", không phải thật sự như anh Diệu nói chứ?
“Cậu là Yến Hưng nhỉ, đối thủ thi đấu
lần trước.” Trí nhớ Vân Khuynh không tệ: "Nhưng sao cậu lại gọi tôi là chị
dâu?"
Vân Khuynh và cậu ta hình như không có
tiếp xúc gì, sao lại gọi người ta bừa bãi như vậy.
“Ai, còn không phải vì anh Diệu…” Yến
Hưng nhìn Sở Diệu, vẻ mặt bối rối.
“Khụ khụ, Yến Hưng, sắp bắt đầu tiết
học rồi, cậu mau ngồi xuống đi, đừng ngơ ngác nữa.” Sở Diệu ho khan một tiếng,
cái đồ chết này thật sự dám gọi cô là chị dâu mà, Sở Diệu nào biết Vân Khuynh
và Yến Hưng còn có thể gặp nhau, chỉ là miệng anh quá nghiện.
Bây giờ Vân Khuynh vẫn chưa đồng ý anh,
lỡ lát nữa cô cảm thấy mình càn rỡ quá mức thì không tốt, thế không phải mất
nhiều hơn được sao.
Hiểu khiêm tốn không hả?
Yến Hưng và Sở Diệu cũng có ăn ý nhiều
lần trong thi đấu nên lập tức hiểu ra, có lẽ chị dâu là chị dâu thật, nhưng mà
vẫn còn đang tiến hành, cậu ta gọi sớm quá rồi, vội vàng ngậm miệng ngồi ra xa.
Mong tí nữa anh Diệu đừng đánh cậu ta.
“Sở Diệu, có ý gì?” Vân Khuynh híp mắt
nhìn anh: “Đây là cậu đang xúc phạm danh dự của tôi!"
Tức giận thật đó, người này chẳng biết
xấu hổ gì cả, thế mà nói với người khác như vậy, rõ ràng cô vẫn là cô con gái
lớn hoa cúc chưa bị nhiễm bẩn!
“Khụ khụ, vốn dĩ cậu chính là vợ tôi,
cũng không gọi sai mà.” Sở Diệu sờ cằm, cuối cùng anh phát hiện, anh mà làm ra
ít chuyện xấu gì thì tám phần sẽ bị Vân Khuynh bắt gặp được, ông trời thật
không công bằng.
"Tôi chưa đồng ý thì không tính,
lần sau cậu còn như vậy, tôi sẽ không để ý tới cậu nữa.” Đây cũng quá hời cho
anh, còn chưa đáp ứng mà đã để cho người khác biết hết, vừa nãy Yến Hưng gọi
chị dâu t ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.