“Được rồi. Đừng gọi đồ ăn ngoài hàng,
ăn nhanh kẻo nguội." Sở Diệu lấy điện thoại di động của cô đi.
Anh thật sự cảm thấy bất lực đối với
cô, cô là người duy nhất không cho anh một chút mặt mũi nào cả, nấu ăn cho cô
rồi mà cô còn nghĩ đến việc gọi đồ ăn ngoài hàng.
Nếu nói việc này ra ngoài, khuôn mặt
già của anh sẽ bị ném sạch sẽ.
"Thật sao? Vậy cậu cầu xin tôi
đi." Vân Khuynh ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt lộ ra nụ cười ranh mãnh.
Đầu lưỡi của Sở Diệu đá vào răng hàm ở
phía sau.
Yết hầu của anh lăn lên lăn xuống, nhìn
thẳng vào mắt cô.
Anh không nói bất cứ điều gì làm cô cảm
thấy rất thất vọng, nhưng cuối cùng vẫn nói.
“Được rồi, tôi xin cậu, ăn nhanh lên,
ăn ít đồ ăn ngoài thôi, không sạch sẽ đâu.”
Bản thân Sở Diệu đã không ít lần ăn đồ
ăn ngoài hàng.
Nhưng bây giờ anh lại nói với Vân Khuynh
rằng đồ ăn ngoài không sạch sẽ gì cả.
“Cậu xem điện thoại đi.” Vân Khuynh
cười cười, đứng dậy đi ngang qua anh, ngồi xuống cầm đũa lên ăn cơm.
Nấm xào rất ngon, tay nghề của Sở Diệu
cũng không tệ.
Sở Diệu không biết vì sao cô lại bảo mình
thế, vì vậy, anh cúi xuống, màn hình giao diện trên điện thoại di động của Vân
Khuynh nào có phải là app đặt đồ ăn, rõ ràng là WeChat của anh.
Vui mừng khôn xiết, anh đã gửi một tin
nhắn từ điện thoại di động của mình, không còn là dấu chấm than màu đỏ nữa rồi.
Quay đầu lại nhìn Vân Khuynh đang vui
vẻ ăn cơm, lại thấy cô chớp mắt mấy cái với anh.
Trên mặt Sở Diệu lộ ra thần sắc kỳ
quái, anh giơ tay xoa xoa cái trán, anh thật sự là bị cô ăn gắt gao rồi.
“Cậu nhìn tôi làm gì, coi như bởi vì
cậu đã cầu xin tôi, cho nên tôi đành kéo cậu ra khỏi danh sách đen vậy.” Vân
Khuynh nhếch môi: "Cậu không ăn cơm sao?”
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.