Vân Khuynh đẩy anh ra, chạy một hơi tới
cửa ký túc xá, rồi lại không dám đẩy cửa ra, chắc chắn lúc này cô đang mặt đỏ
tai hồng, sợ Hướng Nhạc nhìn thoáng qua một cái là có thể nhận ra đã xảy ra
chuyện gì.
Ngực như có một con nai con đâm loạn,
tay cô đặt trước ngực nhưng làm thế nào cũng không thể khiến nó bình tĩnh lại
trong bóng đêm im lặng này.
Theo nhịp đập kịch liệt của trái tim,
dường như có thứ gì đó muốn nhảy ra.
Mặt cô thật nóng, cơ thể cũng thật
nóng, trong thời gian ngắn ngủi Sở Diệu đã ôm cô hai lần, đều khiến cô không
kịp đề phòng.
Đặc biệt là câu nói thích vừa rồi làm
tim cô đập lỡ một nhịp.
Cô đối với anh như vậy là còn thích
sao? Thật sự thích như vậy sao?
Trong lòng dâng lên một cảm giác không
chân thật nhưng cũng có một sự ngạc nhiên khó tả.
Cô chưa bao giờ được người ta thích như
thế.
Những người từng theo đuổi cô lúc trước
khi bị cô từ chối thì không còn xuất hiện nữa.
Thậm chí từng có người thẹn quá thành
giận chửi bới cô và những người đó cô đều cười cho qua chuyện.
Nhưng đối với tình huống của Sở Diệu,
tình cảm giả dối có thể bị đối xử không công bằng, cũng có thể bị đối xử tàn
nhẫn, nhưng tình cảm sâu nặng thì sao, nên báo đáp như thế nào đây?
Vân Khuynh dựa ở ngoài cửa đợi một hồi
rồi mới vào nhà, quả nhiên Hướng Nhạc vẫn chưa ngủ.
“Thành thật khai ra, có phải đi ra
ngoài chơi với người bạn học của cậu hay không, hôm nay thi đấu kết thúc, theo
lý mà nói thì ngày mai bọn họ sẽ đi trở về nhỉ?"
Mới đầu Hướng Nhạc tin Vân Khuynh nói
là bạn học, nhưng mà mấy ngày nay, gần như mỗi ngày hai người đều gặp mặt, tình
cảm bạn học tốt như vậy thật là hiếm thấy.
Đặc biệt là ánh mắt Sở Diệu nhìn Vân
Khuynh, thêm thái độ Vân Khuynh đối với Sở Diệu đều đang nói rõ quan hệ hai
người không bình thường.
Cho dù trước kia bình thường thì bây
giờ bạn học cũ gặp lại, vậy cũng là duyên phận đó, tiếp tục tiền duyên cũng
tốt.
“Ừm, ngày mai cậu ấy trở về.” Vân
Khuynh rót ly nước, miệng khô lưỡi khô.
“Cậu và Sở Diệu, thật sự không có chút
gì sao? Tớ tò mò chết đi được.”
“Lúc trước cậu ấy từng tỏ tình với tớ.”
“Mẹ nó, thật sự có dưa?” Hướng Nhạc cũng
chỉ thuận miệng nói, không ngờ tới Vân Khuynh sẽ trả lời thật.
“Tớ từ chối.”
“Làm tốt lắm, vậy hiện tại hai người
nối lại tình xưa?” Ngay cả Sở Diệu mà Vân Khuynh cũng từ chối thì từ chối những
người khác cũng bình thường, xem ra ánh mắt Vân Khuynh bị Sở Diệu nâng cao.
“Không.” Vân Khuynh nuốt nước miếng,
ánh mắt trở nên dịu đi: “Vừa rồi cậu ấy nói còn thích tớ.”
“Tình yêu tuyệt đẹp nha, cậu sẽ không
tiếp tục từ chối chứ?” Bị từ chối lâu như thế mà vẫn có thể nói thích, vậy hẳn
là cậu ấy thật sự rất thích.
Hướng Nhạc cảm thấy khí chất giống Sở
Diệu như vậy, cộng thêm áo quần mặc trên người, hẳn khôn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.