Khoảng chừng vài phút Sở Diệu mới hiểu được cô đang nói cái gì.

Lập tức trừng mắt nhìn cô một cái, vốn dĩ chẳng tính tức giận nhưng cái đức hạnh này của cô là học từ ai vậy?

"Cậu ngứa da sao?"

“Cậu nói không giận tôi mà, đồ lật lọng." Vân Khuynh rụt cổ, câu này của cô cũng là học từ Hướng Nhạc, có một khoảng thời gian rất nổi tiếng trên mạng. Hướng Nhạc hay nói nên cô nhớ kỹ.

“Vậy cậu có thể đừng chọc giận tôi không hả?” Sở Diệu bắt đầu nắm lấy mái tóc không quá dài của mình, thở mạnh một hơi.

“Tôi nào có chọc cậu." Vân Khuynh bĩu môi, cô chỉ muốn khoe học vấn mình rất cao một chút cũng không được sao? Hừ hừ.

 

“Thế ngày mai có đi hay không?”

“Được, đi đi, tôi đi với cậu." Chỉ sợ Vân Khuynh nói không đi thì hôm nay không cần rời đi nữa.

“Tốt, chúng ta đi." Sở Diệu hếch cằm, khi nhận được câu trả lời chắc chắn thì khoé miệng nhếch lên một nụ cười.

Vân Khuynh gật đầu và đi lên lầu, tâm trạng có hơi rối bời.

Cô chưa nghĩ tới hôm nay lại có thể hoà thuận ở chung với Sở Diệu như vậy.

Càng khiến cô ngạc nhiên đó là Hứa Trí và Thẩm Diệu thế mà ở bên nhau, trước kia cô không nhận ra một chút nào.

Đẩy cửa ký túc xá ra, Hướng Nhạc tò mò nhìn cô: "Trở lại rồi sao, như thế nào vậy, ở chung ấy."

Lần đầu tiên Hướng Nhạc thấy Vân Khuynh không từ chối một nam sinh và ngoan ngoãn đi theo cậu ấy, lâu như thế mà còn chưa về, thật quá kì quái.

“Chỉ là bạn học thôi, cậu nghĩ gì thế.” Vân Khuynh liếc mắt đi chỗ khác, trong mắt hoảng loạn, may mà để Hướng Nhạc đi trước, nếu không cũng  chẳng thể giải thích rõ ràng.

“Thật hả? Nhưng mà tớ cảm giác ánh mắt Sở Diệu nhìn cậu không đơn giản nha.” Trước nay Hướng Nhạc luôn quan sát tỉ mỉ những người đẹp trai.

“Không có, cậu nhìn lầm rồi.” Vân Khuynh không quá tự nhiên, tránh đi tầm mắt của cô ấy mà bước tới ban công.

Trên ban công có trồng vài chậu bạc hà, lúc đầu chỉ mua một chậu, lúc sau mọc thêm nhiều nên tách riêng.

Cô cũng không biết vì sao mình phải trồng bạc hà, chỉ là thấy trên thị trường hoa điểu với ở chung với Sở Diệu một năm nên hình như cô đã quen hương vị bạc hà.

Có đôi khi, Vân Khuynh cũng nghĩ mình rõ ràng có tình ý với Sở Diệu, thế sao phải nhất quyết rời đi như vậy chứ? Nêu kể đoạn chuyện cũ này cho người khác, chắc chắn có người sẽ thấy cô đang ra vẻ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play